Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 362: Em là người phụ nữ của tôi



Tô Lam từ trước đến này đều tốt khoe xấu chê, tranh thủ thời gian giải thích: “Mẹ, con thăng chức rồi, cho nên làm việc vô cùng bận rộn, hơn nữa còn chăm sóc Xuân Xuân, nên không trở về thăm mẹ, thật xin lỗi! Tối hôm nay con xuống bếp, làm đồ ăn ngon cho mẹ.”

Tô Lam giơ tay ra xách thịt và đồ ăn, sau đó lập tức đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.

Nghe được Tô Lam đã thăng chức, Sở Thanh Diên mừng rỡ nói: “Con thăng chức sao cũng không gọi điện nói cho mẹ biết một tiếng? Đây thật sự là tin tốt, nhà chúng ta cũng lâu rồi chưa có tin tức tốt như vậy.”

Nghe được mẹ phàn nàn, Tô Lam vừa nhặt rau vừa không nhịn được hỏi: “Mẹ, Tô Yên thế nào rồi?”

Thật ra trong lòng Tô Lam vẫn luôn nhớ Tô Yên, không biết cô ấy sau khi đi theo Trịnh Hạo trở về sống thế nào. Mặc dù hai chị em đã như nước với lửa, nhưng rốt cuộc vẫn không từ bỏ được tình thân, tục ngữ nói rất hay, đã chặt đứt xương cốt còn đi liền với gân.

Sở Thanh Diên đi tới, vừa giúp Tô Lam rửa rau vừa tâm trạng nói: “Còn có thể thế nào? Tô Mạnh Cương chuyển đến nhà Trịnh Hạo và Tô Yên ở chung với bọn họ rồi.”

Nghe nói như thế, Tô Lam sững sờ, sau đó liếc nhìn Sở Thanh Diên ngạc nhiên hỏi: “Tại sao Tô Mạnh Cương lại vào ở nhà Tô Yên và Trịnh Hạo?”

“Mẹ đuổi ông ta ra ngoài, ông ta không phải không có nhà để về sao? Cho nên bèn đi cầu xin Tô Yên, Tô Yên lập tức chứa chấp ông ta. Haizz, sớm biết như vậy, mẹ đã nhịn một chút, để ông ta ở chỗ này cho xong, bây giờ hay rồi, đã có ông ta chen giữa, có lẽ Tô Yên và Trịnh Hạo càng không tốt đẹp được.” Sở Thanh Diên thở dài hối hận nói.

Tô Lam đương nhiên biết tác dụng của Tô Mạnh Cương, vốn dĩ Tô Yên bây giờ đã có tư tưởng cực đoan, làm chuyện cực đoan, cộng thêm Tô Mạnh Cương nhảy vào, có lẽ quan hệ của Tô Yên và Trịnh Hạo sẽ càng ngày càng hỏng bét.

Thế nhưng việc đã đến nước này, cô và mẹ cũng không thể giúp đỡ, hơn nữa Tô Mạnh Cương luôn ở chỗ của mẹ cũng không phải chuyện tốt, cho nên Tô Lam cũng chỉ có thể an ủi mẹ, trong lòng cũng chỉ có thể lo lắng suông.

“Mẹ, mỗi người có tạo hóa của người ta, việc đã đến nước này, mẹ cũng không cần lo lắng, nếu như thực sự không yên tâm thì dành thời gian đi thăm Tô Yên hàng tháng nhiều hơn là được.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.” Sở Thanh Diên thở dài nói.

Tô Lam làm cả bàn đồ ăn, Sở Thanh Diên rất vui mừng, Tô Lam lại rất áy náy trong lòng, bởi vì nguyên nhân đi làm và có con, thời gian cô có thể ở cùng mẹ quá ít, cuối cùng chỉ có thể gửi thêm chút tiền sinh hoạt.

Đêm nay Tô Lam giống như trở về nhiều năm trước, cùng mẹ dây dưa chuyện nhà một đêm, mãi tới mười giờ khuya mới rời khỏi dưới sự thúc giục của mẹ.

May mà đuổi kịp tuyến xe cuối cùng, từ trên xe buýt xuống, Tô Lam cảm thấy tâm trạng hôm nay rất tốt.

Trăng treo giữa bầu trời, gió đêm đầu thu có chút mát mẻ, Tô Lam đi vào cầu thang khu nhà trọ, vừa định móc chìa khóa trong túi ra.

Không ngờ cánh tay đột nhiên bị một cánh tay sau lưng bắt được.

Trong lòng Tô Lam giật mình, tay chân cũng như nhũn ra, phản ứng đầu tiên khi có người xấu không phải muốn cướp tiền thì chính là muốn cướp sắc.

“Em đã đi đâu? Tại sao muộn như vậy mới về? Em có biết anh tìm em muốn lật trời rồi không?” Tô Lam vừa quay đầu lại đã đón nhận một gương mặt tỏ ra nóng nảy.

Dưới ánh đèn lờ mờ, trong đôi mắt đen nhánh kia đều là vẻ lo lắng và trách cứ, mặt căng đến khó coi, ngay lúc này lại vô cùng đáng yêu.

“Em… tới nhà mẹ em.” Tô Lam vô cùng vô tội trả lời.

“Tôi gọi cho em một trăm lẻ tám cuộc gọi, em đều không nhận.” Quan Triều Viễn giơ điện thoại lên án.

Tô Lam nghe vậy móc điện thoại từ trong túi ra nhìn, không khỏi cau mày, vẻ mặt giống như thỏ trắng nhỏ vô tội: “Điện thoại không lên.”

Ở nhà của mẹ, cô chỉ lo nấu cơm, ăn cơm, nói chuyện phiếm với mẹ, vốn dĩ không có nhìn thử điện thoại, cũng không biết nó rốt cuộc lúc nào tắt, chẳng qua nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Quan Triều Viễn, Tô Lam biết chắc đúng lúc tan làm đã hết pin, bởi vì cô nhớ lúc sắp tan làm gọi điện cho chị Hồng thì điện thoại đã báo lượng pin không đủ.

“Em là người lớn rồi, tại sao còn không có chừng mực như thế? Lúc pin sắp hết em không biết sớm sạc pin sao? Lỡ như có chuyện khẩn cấp không tìm thấy em thì tính sao? Hay là em có tình huống khẩn cấp thì làm sao liên lạc với bên ngoài?” Quan Triều Viễn cúi đầu xuống trách cứ Tô Lam một trận.

Lúc đầu Tô Lam cũng tự biết đuối lý, thế nhưng bị anh trách móc một trận không chừa mặt mũi như thế, cảm động và tự trách vừa nãy lập tức biến mất, cô ngược lại ngẩng đầu mạnh miệng nói: “Quan Triều Viễn, anh là gì của tôi? Hô to gọi nhỏ trước cửa nhà tôi, hơn nữa tôi có nghĩa vụ nhận điện thoại của anh sao? Anh một không phải người thân của tôi, hai không phải ông chủ của tôi, tại sao tôi phải ở đây nghe anh lải nhải vớ vẩn?”

Tô Lam nói xong đẩy anh ra, muốn cầm chìa khóa mở cửa.

Thế nhưng cô không biết cô đã thành công chọc giận một con sư tử hung hãn, lúc này con sư tử hung hãn đã đứng ở cửa nhà cô hai tiếng rồi, đã vô cùng thiếu kiên nhẫn rồi.

Quan Triều Viễn tiến lên bắt lấy bả vai Tô Lam, đẩy cô vào tường, cúi đầu ngang ngược nói: “Tôi cho em biết, em là người phụ nữ của Quan Triều Viễn tôi, tôi nói cái gì thì em phải nghe cái đó biết không?”

Nghe lời ngang ngược như thế, Tô Lam buồn bực muốn đẩy anh ra, nhưng cô và sức mạnh của anh đơn giản chính là một con gà so với một con trâu.

Cô chỉ có thể dậm chân tranh luận: “Ai là người phụ nữ của anh? Anh…”

Một chữ vừa ra khỏi miệng, Quan Triều Viễn đã cúi đầu phong ấn cái miệng không nghe lời kia của cô.

“Ưm ưm…” Một hơi thở ấm áp truyền đến, Tô Lam ra sức giãy dụa, tuy nhiên lại không làm được gì.

Sự giãy dụa của cô đổi lấy chỉ là nụ hôn của anh càng cuồng dã hơn, anh giam thật chặt tay cô trong vòng tay của mình, vốn dĩ cũng không cho phép cô có bất cứ ý kiến bất đồng gì.

Dưới tình thế khẩn cấp, Tô Lam dùng răng cắn đầu lưỡi của anh.

Một mùi máu tươi từ trong miệng truyền đến, nhưng anh vẫn không ngừng động tác của mình, cuối cùng khiến cho Tô Lam không thể không thả ra, giờ phút này trong lòng cô cực kỳ sợ hãi, bởi vì dáng vẻ của anh thật đáng sợ, giống như muốn ăn cô, đó là một đôi mắt sói bị chọc giận.

Qua một hồi thật lâu, lúc Tô Lam bị mùi máu tươi trong miệng hù dọa đến choáng váng, anh mới rốt cuộc ngừng nụ hôn này lại.

Thật ra lúc đầu cô chỉ muốn hù dọa anh một chút, bởi vì anh sẽ lập tức thả cô ra, thế nhưng không ngờ anh vốn cũng không vì thế mà thay đổi, giống như anh không hề cảm thấy đau đớn.

Lúc hôn cô xong, Tô Lam nhìn thấy trên mặt của anh vẫn còn hiện ra nụ cười thỏa mãn.

Tô Lam sờ bờ môi một cái, phát hiện chỗ nào cũng có vết máu, cô không khỏi nhíu mày hỏi: “Anh không đau sao?”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu” Trên mặt Quan Triều Viễn đầy ý cười.

“Đồ điên.” Tô Lam mắng anh một câu.

“Hết cách rồi, đời này của tôi chính là phải theo lệnh của kẻ điên.” Quan Triều Viễn bỗng di chuyển đầu lưỡi, ngón tay sờ môi một cái.

Nhìn thấy động tác của anh, Tô Lam liếc mắt, cảm thấy anh nhất định là bị ma nhập rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv