Câu nói của Quan Triều Viễn khiến cho Tô Lam vừa tức giận vừa buồn phiền, cô không khỏi thốt lên: "Chẳng qua là khi đó mắt bị mù mà thôi, không phải là anh cũng yêu kẻ bắt cóc sao?"
Tô Lam nói xong thì Quan Triều Viễn nhướng mày, mà gương mặt trêu đùa ban nãy của anh cũng trở nên nghiêm túc.
Kẻ bắt cóc đúng là Phương Ngọc Hoan, chuyện này mãi mãi là chuyện đau đớn trong lòng bọn họ, cũng là sự áy náy của Quan Triều Viễn đối với Tô Lam.
Sau khi nói ra những câu này, Tô Lam có hơi hối hận, cô cũng nhìn thấy trong mắt của Quan Triều Viễn dần bị mất đi sự đau xót.
Mọi việc đã qua lâu như vậy rồi, Tô Lam cũng là một người không để bụng nên không muốn nhắc lại, bởi vì mỗi lần nghĩ lại, trong lòng cô vẫn mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Vì vậy, sau đó Tô Lam dùng giọng nói lạnh lùng nói: "Thả tôi ra!"
Hai tay của Quan Triều Viễn cũng không nghe lời của cô mà buông ra, Đôi mắt u buồn của anh nhìn chằm chằm vào người trong ngực đang trừng mắt, lạnh lùng anh.
"Thả tôi ra, anh có nghe thấy hay không?" Thấy anh vẫn đứng im đó, Tô Lam khẽ nhíu mày, giọng nói cũng lên cao gấp mấy lần.
Lần này, Quan Triều Viễn không tiếp tục kiên trì nữa. Anh chậm rãi buông lỏng tay ra. Cảm giác eo của mình được buông lỏng, Tô Lam lập tức lui về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với anh. Vừa rồi thật sự rất xấu hổ, thân thể của bọn họ mới tiếp xúc có mấy phút, nhưng không biết tại sao, bây giờ trái tim của cô đang đập rất nhanh.
Lúc này, Quan Triều Viễn dùng ánh mắt u buồn nhìn cô, nói: "Em chán ghét tôi đến như vậy sao?"
Tô Lam hít sâu một hơi, sau đó cô mới quay mặt đi, không muốn nhìn vào đôi mắt của thể làm đảo lộn lòng của cô: "Không phải là tôi chán ghét anh, mà bây giờ tôi đã không còn có cảm giác với anh nữa."
Một câu “không có cảm giác với anh nữa” đã khiến cho cả người Quan Triều Viễn hoảng hốt!
Anh ngây người sửng sốt một lúc rồi mới đột nhiên cười khổ, nói: "Em biết một câu nói nhẹ nhàng như vậy của em có ý nghĩa như thế nào đối với tôi không?"
"Đó là việc của anh!" Giọng nói của Tô Lam vẫn lành lạnh như cũ, nhưng mà bàn tay của cô đã siết chặt lại.
"Có phải bây giờ nếu tôi chết trước mặt em, em cũng sẽ không đau lòng vì tôi một chút anfo phải không?" Quan Triều Viễn hỏi Tô Lam.
Bây giờ trong lòng Tô Lam thật sự muốn mắng người. Anh là một người đàn ông, sao đột nhiên lại nói đến cái chết? Cô là một người phụ nữ mà cũng đã vượt qua mọi chuyện, đâu có như anh. Bây giờ cô thật sự muốn đi lên đánh anh mấy cái.
Nhưng Tô Lam biết bây giờ cô không muốn đánh anh, cô chỉ có thể càng vô tình hơn mà thôi: "Đương nhiên là tôi sẽ đau lòng rồi."
Nghe cô nói như thế, trên mặt của Quan Triều Viễn hiện lên sự vui vẻ.
"Tôi đau lòng cho con trai và con gái của tôi sẽ mất đi một người ba có tiền, cuộc sống của bọn họ sau này chắc sẽ rất vất vả đây." Nói xong, Tô Lam đảo mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đã cứng lại trên mặt Quan Triều Viễn.
Cô nhất định phải nhắc nhở anh, anh còn có con trai và con gái, trách nhiệm trên bờ vai của anh rất nặng, đừng có hơi một tí mà lấy cái chết ra để đe dọa, như vậy có gì hay ho sao? Vẻ mặt Quan Triều Viễn vô cùng mất mát, anh duỗi tay vịn chặt lan can ở trên bục, cảm giác mình đã bị đánh bại. Trước đó, anh cũng là một người cầm lên được nhưng không bỏ xuống được, thế nhưng bây giờ anh đã không còn kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Đối mặt với Tô Lam, anh càng lúc càng trở nên bất lực.
Tuy rằng ở đây là bên ngoài, nhưng Tô Lam vẫn cảm giác hít thở không thông.
Vì vậy, ngày sau đó, cô đã nói: "Tôi về đây."
Nói xong, cô nhấc một chân lên.
Đột nhiên, trên sân thượng đột nhiên trở nên tối om!
Bên tai cô cũng truyền tới những tiếng thét chói tai khắp toàn bộ khách sạn, dường như toàn bộ thành phố Giang Châu bị cúp điện, chỗ nào cũng tối tăm, làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Đối mặt bóng tối vô tận, Tô Lam cũng không nhìn thấy gì cả, đêm nay lại là một đêm không trăng không sao, giọng nói của cô cũng gấp cắt...mà bắt đầu trở nên gấp gáp.
"Chắc là cả thành phố bị cúp điện." Giọng nói của Quan Triều Viễn ở phía sau truyền đến.
"Tại sao... cả thành phố lại bị mất điện được?" Trong giọng nói của Tô Lam mang theo sự sợ hãi.
Giang Châu là một thành phố lớn, rất ít khi bị mất điện, mấy năm rồi vẫn chưa thấy bị mất điện cả thành phố lần nào.
Tô Lam không khỏi buồn phiền và ảo não, cô cũng bắt đầu sợ hãi. Từ nhỏ cô đã sợ tối, thêm cả chuyện đã xảy ra lần trước trong ngõ càng làm cho cô sợ hãi bóng tôi hơn. Hiện tại đưa tay cũng không thấy được năm ngón, điều này thật sự làm cô rất chán nản!
"Lúc nào mới có điện đây..." Tô Lam đi về phía trước một bước, hôm nay cô đi giày cao gót có đế rất cao, vừa bước lên phía trước cô đã bị trượt chân.
Ngay sau đó, thân thể đã mất đi thăng bằng, thấy sắp bị ngã xuống, Tô Lam nghĩ chắc chắn lần này cô sẽ bị ngã dập mặt thôi! Hôm nay đúng là không phải ngày thuận lợi để ra ngoài, không những cô không làm xong việc mà còn bị thương trở về nữa.
Lúc này, một cánh tay có lực đột nhiên đỡ lấy cô. Tô Lam cũng sợ bị ngã nên bất chấp tất cả, hai tay cô lập tức bắt lấy cái người đã đỡ cô kia.
Quan Triều Viễn vừa đỡ cô sang một bên vừa oán giận trách cứ: "Em cẩn thận một chút đi."
"Đâu phải tôi không cẩn thận đâu? Là vì tôi không nhìn rõ đường thôi, có được không?" Tô Lam bực bội, phàn nàn nói.
Hai tay của cô bắt lấy bộ vest của Quan Triều Viễn, sau một lúc mới có thể đứng vững, làm cho thân thể khôi phục trạng thái thăng bằng.
"Lúc nào mới có điện đây?" Sau khi Tô Lam đứng vững thì cô cũng buông lỏng tay khỏi bộ vest của anh.
"Cái này khó nói lắm, bởi vì không biết là bị hư hỏng cái gì." Quan Triều Viễn cũng buông cái tay đang đỡ trên người cô ngay lập tức, bởi vì anh sợ cô thấy anh chạm vào người cô sẽ tức giận.
"Chúng ta cũng không thể ở chỗ này chờ đợi mãi được, đúng không?" Tô Lam nhíu mày hỏi. Chần chừ một chút, Quan Triều Viễn mới trả lời: "Lựa chọn tốt nhất bây giờ của chúng ta chính là ở chỗ này chờ đợi thông báo có điện, bởi vì trong phòng, bữa tiệc đang rất hỗn loạn, nói không chừng sẽ có người ngã bị thương hoặc là chen lấn nhau rồi bị thương. Ở đó có quá nhiều người, hơn nữa khắp nơi đều là bàn ăn và hoa tươi, tất cả đều là chướng ngại vật."
"Chúng ta có thể đi thang máy xuống lầu mà?" Bây giờ Tô Lam muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức.
"Không có điện, thang máy cũng không thể hoạt động được." Quan Triều Viễn nói.
Nghe anh nói như thế, Tô Lam vỗ trán một cái, đầu của cô đúng là không thông minh, vấn đề đơn giản mà cũng không suy luận được.
"Chúng ta đi cầu thang bộ vậy." Sau đó Tô Lam lại nói tiếp.
"Quý cô à, ở đây là tầng ba mươi, em lại đi giày cao gót, bây giờ mà đi xuống như vậy, có khi sau đó tôi phải trực tiếp đưa em đi bệnh viện khám chân cho em đấy." Giọng nói của Quan Triều Viễn bắt đầu cợt nhả hơn.
Dù sao bây giờ anh cũng không nhìn thấy, Tô Lam hung hăng lườm Quan Triều Viễn một cái, sau đó cô không nói gì nữa.
Lúc này, trong lòng Tô Lam đột nhiên nhớ tới Kiều Tâm, cô không khỏi lo lắng cho cô ấy. Cũng không biết bây giờ tình hình trong bữa tiệc như thế nào, hy vọng mấy câu nói ban nãy của Quan Triều Viễn chỉ là nói quá lên, chứ mọi chuyện cũng không nghiêm trọng đến vậy.
Lúc bấy giờ, hai người đều không nói gì, lại không thể nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng thân thể của đối phương.
Tô Lam không nói lời nào, hai tay cô ôm lấy hai cánh tay của mình. Cô cảm thấy đúng là sống một ngày bằng một năm. Cô phải đối mặt với anh trong khi cô không thể nói gì cả.
Bây giờ, ánh mắt của Quan Triều Viễn vẫn luôn nhìn Tô Lam, cũng may là hiện tại đang không có điện, cô vốn không thể nhìn thấy ánh mắt của anh. Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, trên sân thượng, những tòa nhà ở phương xa cùng với trong cửa sổ của khách sạn đều hiện lên ánh sáng rực rỡ.