Nhìn thấy vô số đồ ở trước mặt như vậy, Tô Lam cứ như đang bắt phải một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy, nhanh chóng nhét lại vào tay của Kiều Tâm, đồng thời miệng oán giận nói: “Cậu mua loại quần áo gì vậy? Không phải quyến rũ khiến người khác mơ mộng, thì là hở hang khiến người khác không nhìn thẳng được.”
Nhưng Kiều Tâm lại trách móc lại nói: “Chị hai à, tớ cũng hơn ba mươi tuổi rồi đó? Nếu tớ không bỏ ra chút vốn liếng nữa thì tớ thật sự trở thành Tề Thiên Đại Thánh rồi.”
“Vậy cậu cũng không cần lộ ra cho đàn ông nhìn như vậy chứ? Như vậy sẽ hạ thấp đẳng cấp đàn ông mà cậu tìm đó.” Tô Lam tận tình khuyên ngăn.
Kiều Tâm lại không tán thành, nhìn về phía chiếc váy đỏ trong tay nói: “Vậy là cậu không hiểu rồi? Đàn ông bây giờ đều thích người phụ nữ đẹp và quyến rũ.”
“Vậy thì cậu đi làm người phụ nữ đẹp đẽ quyến rũ một mình đi, tớ đi tìm thêm xem thử có loại quần áo nào khác có thể mặc không.” Tô Lam lắc đầu, sau đó đi đến trước tủ quần áo tìm đi tìm lại vài lần.
Nhìn thấy Tô Lam lật qua lật lại cũng không tìm được một bộ lễ phục đi tham dự bữa tiệc tối, Kiều Tâm không nhịn được nói: “Chị hai à, cậu đã quên những năm gần đây chúng ta đều trải qua những ngày tháng như thế nào sao, ngày nào cũng nghèo rớt mồng tơi, làm gì có tiền mua lễ phục gì chứ?” Nghe thấy lời này, Tô Lam nghĩ thử cũng thấy đúng, nhớ lại mấy năm trước cô còn có một hai bộ váy có thể ứng phó những bữa tiệc như vậy, nhưng mà sau khi sinh hai đứa nhỏ, khung xương của cô đã lớn hơn trước kia, bây giờ mặc lên thì cứ ôm chặt cả người, chắc chắn là không mặc được nữa, nhưng mà nếu như mặc quần áo bình thường để đi, đoán là ngay cả cửa cũng không vào được, nghĩ thôi cũng thấy rầu.
Lúc này, bỗng nhiên Kiều Tâm cười nói: “Thật ra vẫn còn một bộ đồ cưới lần trước cậu mặc lúc kết hôn, còn có bộ đồ phụ dâu tớ mặc, cậu xem thử có mặc được không?”
Kiều Tâm mở cánh cửa tủ còn lại ra, bên trong treo thình lình bộ đồ cưới mà Quan Khởi Kỳ đã tiêu tốn rất nhiều tiền để đặt may cho cô.
Nhìn thấy bộ đồ cưới đó, những chuyện trước kia lại hiện lên trước mắt cô, trong lòng Tô Lam cảm khái không thôi.
Mấy tháng gần đây, con người Quan Khởi Kỳ này thật sự đã biến mất trong cuộc đời cô, anh ấy cũng không đến tìm mình, thậm chí cũng chưa từng đến thăm Xuân Xuân, nhớ đến Quan Khởi Kỳ, trong lòng Tô Lam đau đớn.
Cho nên, cô bước lên trước đưa tay ra đóng cửa tủ lại, cười khổ nói đùa: “Tớ mặc đồ cưới đến người ta còn nghĩ là tớ bị điên đấy!”
“Cho nên cậu không còn lựa chọn nữa rồi.” Kiều Tâm vứt bộ váy chạm rỗng kia vào trong lòng Tô Lam.
Lúc này, Tô Lam chỉ đành cam chịu số phận mà thôi, nghĩ đi nghĩ lại thì bộ này tốt hơn bộ váy hở lưng của Kiều Tâm nhiều.
Vào bảy giờ ba mươi phút tối, Tô Lam và Kiều Tâm cầm lấy thiệp mời đến khách sạn Hilton.
Vừa bước chân vào trong hội trường, Tô Lam và Kiều Tâm đã thu hút không ít ánh mắt của đàn ông xung quanh.
Dù sao đi nữa mặc dù Tô Lam và Kiều Tâm không phải người đẹp khuynh nước khuynh thành, nhưng cũng da trắng xinh đẹp, đặc biệt là dáng người cũng có đường cong, lại thêm vào hôm nay họ trang điểm tinh tế, quần áo gợi cảm, cho nên cũng rất nổi bật trong số các cô gái.
Tô Lam và Kiều Tâm vai kề vai đi đến trước chiếc bàn đặt đầy thức ăn, Tô Lam nhìn xung quanh bốn phía một lượt, chỉ thấy cảnh tượng hôm nay rất lớn, khắp nơi đều đặt đầy hoa tươi, thức ăn, nước và rượu, thậm chí còn có rất nhiều cánh truyền thông mang theo phương tiện quay chụp.
Bây giờ hội trường đã hơn một trăm người, khắp nơi đều là đàn ông mặc đồ vest giày da và những cô gái ăn mặc như tranh khoe sắc đẹp, Tô Lam cảm nhận khắp nơi đều là hương thơm của nước hoa, cô cảm thấy bộ quần áo trên người mình mặc không thoải mái cho lắm, đưa tay sờ ngực.
Lúc này, Kiều Tâm nhỏ tiếng đánh thức cô, nói: “Cậu tự nhiên một chút có được không?” “Tớ không tự nhiên chỗ nào chứ?” Thật sự Tô Lam hơi chột dạ, từ trước đến nay chưa bao giờ mặc loại quần áo khơi dậy trí tưởng tượng của người khác như vậy, lúc nãy trên xe taxi cô đã hối hận rồi, lúc đi ra ngoài mua một bộ quần áo, cũng không cần mặc như thế này ra ngoài, nhưng nói gì thì cũng đã muộn, chỉ đành làm việc ngoài khả năng của mình thôi.
“Cả người cậu đều không tự nhiên!” Kiều Tâm nói.
Sau đó, Tô Lam ngẩng đầu ưỡn ngực, trong lòng nghĩ: Các cô gái ở đây có ai là không hở hang một tí thịt, cũng không phải có mình cô thôi đâu, sợ gì chứ? Thêm nữa bây giờ cô không có người đàn ông nào quản được, nếu là trước đây thì cô ăn mặc như vậy chắc chắn sẽ khiến Quan Triều Viễn lôi cổ cô về nhà.
Đáng chết, sao đột nhiên cô lại nghĩ đến Quan Triều Viễn vậy? Từ trong đáy lòng mình Tô Lam khuyên nhủ bản thân, đừng nhớ về người đó nữa!
“Diệp Thế Vĩ kia có đến chưa nhỉ?” Ánh mắt của Tô Lam vội vàng xuyên qua đám người. Diệp Thế Vĩ chính là tên ông chủ của công ty phần mềm Khải Hàng, vừa rồi trên xe taxi, Tô Lam và Kiều Tâm đã nhìn ảnh của ông ta trong điện thoại cả đường đi, ghi nhớ dáng vẻ và đặc điểm của ông ta lại, lúc đầu cô nhìn Quan Triều Viễn cũng không được nghiêm túc như vậy.
Đáng chết, tại sao mình lại nhớ đến tên khốn đó nữa rồi? Trong lòng Tô Lam thầm mắng rủa một câu.
“Có lẽ là chưa, tớ chưa thấy ông già đầu hói nào cả!” Kiều Tâm cũng tìm kiếm bốn phía.
Ông chủ công ty phầm mềm Khải Hàng là nơi trung ương hỗ trợ hết hói đầu, thật ra đặc điểm này là một điểm rất dễ nhận dạng, trong đám người có thể nói là hạc trong bầy gà.
Lúc này, ánh mắt của Tô Lam đang xuyên qua trong đám người, không tìm thấy ông già hói đầu kia, nhưng lại nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng trong đám người.
Lúc nhìn thấy Quan Triều Viễn, trái tim Tô Lam rơi lộp bộp xuống!
Tại sao anh lại ở đây? Vậy cũng quá trùng hợp rồi?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy hợp lý, dù gì đi nữa quy mô và cấp bậc bữa tiệc từ thiện lần này ở Giang Châu rất lớn, nghe nói dường như những người có máu mặt ở Giang Châu đều đến cả, nếu đã như vậy, dĩ nhiên không thể thiếu một người như Quan Triều Viễn rồi.
Quan Triều Viễn đứng trong đám đông, dường như đang thảo luận gì đó với vài người đàn ông khác, trong tay đang cầm một ly rượu vang, sắc mặt lạnh lùng, khuôn mặt thon gầy, giữa chân mày thoáng qua một nét u buồn.
Đứng từ xa nhìn về anh, không biết tại sao trong lòng Tô Lam lại rất chua xót. Bởi vì anh gầy hơn nhiều so với trước kia, dường như con người anh cũng trở nên lạnh lùng hơn trước.
Nói thật lòng, mấy tháng không gặp, đột nhiên lại gặp nhau ở đây, trong lòng Tô Lam lại rung động thêm chút, nhưng cô cũng biết, cô và anh tuyệt đối không thể nào nữa rồi.
Chính vào ngay lúc này, dường như Quan Triều Viễn phát hiện ra mình, một đôi mắt sắc bén đã chạm phải ánh mắt của Tô Lam trong không trung.
Đôi mắt của Tô Lam như thể bị nhói lên một hồi, cô nhanh chóng rũ mắt xuống, tránh ánh mắt của anh đi.
Ngay lập tức, Tô Lam hơi không biết phải làm sao, cô đưa tay vén tóc bên tai lên, đôi tay không biết đặt ở đâu mới phải.
Thật ra, kể từ lúc Tô Lam và Kiều Tâm bước chân vào sảnh bữa tiệc, Quan Triều Viễn đã phát hiện ra cô.
Trang phục của cô ngày hôm nay khiến anh nộ khí xung thiên, cho nên gương mặt cứ giữ mãi trạng thái cứng đờ. Ánh mắt anh nhìn rất lâu trên những đường cong đẹp đẽ của cô, sau đó ánh mắt ấy lại càng chú ý hơn vào đôi mắt của những người đàn ông rơi trên người của Tô Lam, giây phút đó, ánh mắt của anh đã lạnh như băng nghìn năm, nếu như ánh mắt cũng có thể giết người, vậy thì những người đàn ông kia đã chết mấy lần rồi.
Chính vào lúc này, tay của Tô Lam bị Kiều Tâm chạm vào một cái.
||||| Truyện đề cử: Lương Duyên Oan Nghiệt |||||
“Tô Lam, ông già đầu hói đến rồi!” Kiều Tâm đè nén giọng mình xuống la lên. Nghe thấy lời này, Tô Lam vui mừng không ngớt, sau đó ánh mắt lại phóng về phía cửa ra vào sảnh bữa tiệc.