Mặc dù đối với lời nói và hành động của Tô Yên, Tô Lam đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi vừa quay người đi, mắt cô vẫn đỏ hoe.
“Hy vọng chị có thể nói được làm được!” Tô Yên hét lên từ phía sau.
Nghe thấy tiếng nói phía sau lưng, Tô Lam không hề quay đầu lại nhìn mà vẫn ngẩng cao đầu bước tiếp, chỉ là nước mắt cô vẫn tuôn rơi vì thất vọng.
Tô Lam nhanh chóng về nhà đón Xuân Xuân. Cô không ăn cơm trưa, cũng không có cảm giác ngon miệng. Hiện tại Tô Yên đã khiến cô ác cảm đến nỗi ăn không ngon miệng.
Hơn hai giờ chiều, Sở Thanh Diên mới trở về từ bữa tiệc.
“Lam Lam, con đã ăn gì chưa? Tô Yên bảo mẹ mang về cho con rất nhiều món ăn.” Sở Thanh Diên thay giày ở cửa, trên tay cầm một chiếc túi rất to, bên trong đó toàn là thức ăn.
Tô Lam biết Tô Yên lại diễn kịch trước mặt mẹ, chắc chắn là giả bộ như rất quan tâm đến người chị này. Tô Yên lại có thể giả tạo đến mức độ này rồi.
“Mẹ, con ăn cơm rồi.” Tô Lam trả lời một cách thản nhiên.
“Vậy thì mẹ sẽ để vào tủ lạnh, tối nay chúng ta hâm nóng rồi ăn. Đây toàn là tôm cá chưa động đến ở trên bàn. Thức ăn ở khách sạn năm sao ngon thật.” Sở Thanh Diên mỉm cười rồi mang đồ ăn cho mang vào trong nhà bếp.
Tô Lam cảm thấy rất khó chịu trong lòng, tuy nhiên vẫn không thể nói cho mẹ biết. Nếu đã muốn giả bộ thì mọi người cùng giả bộ là được. Nói đến diễn kịch, cô cũng biết, chỉ là không muốn giả tạo như vậy mà thôi.
Sau khi bỏ đồ ăn vào trong tủ lạnh, Sở Thanh Diên đi tới và hỏi: “Xuân Xuân đâu?”
“Vừa mới ngủ rồi ạ.” Tô Lam đáp lời. Sở Thanh Diên gật đầu rồi ngồi trước mặt Tô Lam, cười nói: “Vốn dĩ mẹ vẫn lo lắng Tô Yên và Trịnh Hạo sống không tốt, dù sao thì hai đứa cũng chênh lệch tuổi khá nhiều. Người ta là giáo sư, Tô Yên còn chưa tốt nghiệp đại học. Nghề nghiệp của bố mẹ Trịnh Hạo cũng rất danh giá. Chúng ta với nhà bên đó không môn đăng hộ đối. Nhưng điều đó không xảy ra. Trịnh Hạo rất tốt, bố mẹ cũng rất văn minh, nhân hậu, đối xử với Tô Yên rất tốt.”
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của mẹ mình, Tô Lam cũng không muốn khiến cho bà không vui nên cũng phụ họa theo: “Là Tô Yên may mắn.” “Đúng vậy, con người không thể chống chọi với số phận, mẹ đã khổ sở cả cuộc đời rồi. Hiện tại chỉ mong chị em các con có thể sống tốt. Tô Yên thì mẹ yên tâm rồi, hiện tại chỉ còn có con. Con nói xem nếu như con chỉ có một mình, sẽ dễ dàng tìm đối tượng. Hiện tại còn có Xuân Xuân, Xuân Xuân vẫn còn nhỏ như vậy…” Khi Sở Thanh Diên nhắc đến Tô Lam, nét mặt bà đầy vẻ lo lắng.
Tô Lam nhanh chóng cắt ngang lời nói của mẹ: “Mẹ, đợi khi Xuân Xuân lớn hơn một chút con sẽ đi tìm việc. Con có thể tự mình nuôi dưỡng Xuân Xuân. Sau này con cũng không muốn kết hôn nữa, để tránh phiền phức.”
“Con bé này, không kết hôn làm sao được? Con vẫn còn trẻ như vậy, chẳng lẽ định sống với Xuân Xuân như vậy cả đời sao?” Sở Thanh Diên lập tức phản đối.
“Mẹ, mẹ cũng không phải là một thân một mình mang theo con và Tô Yên sống như vậy cả đời sao?” Tô Lam hỏi ngược lại. Sở Thanh Diên lập tức cau mày. “Mẹ với con làm sao có thể giống nhau được? Mẹ chỉ là một bà nội trợ, không có kiến thức, cũng chưa nhìn thấy các mặt của xã hội. Con thì khác, con được học cao, con còn có năng lực, hiện tại còn có chứng chỉ kế toán viên công chứng được cấp phép. Con không thế giống mẹ chịu ấm ức cả cuộc đời.”
Thấy mẹ tha thiết kỳ vọng vào bản thân mình, trong lòng Tô Lam cảm thấy rất thương cảm cho nên chỉ có thể kéo lấy tay của mẹ mà an ủi: “Mẹ, con chỉ nói như vậy thôi, nếu có người thích hợp thì chắc chắn con sẽ tiếp tục tìm, mẹ yên tâm!”
“Lam Lam, rốt cuộc ai là ba của con bé? Mỗi lần mẹ hỏi con, con đều im lặng không nói gì, đứa trẻ này…” Sở Thanh Diên lại bắt đầu nhắc lại chuyện cũ.
Tô Lam chỉ có thể giành nói trước: “Mẹ, bây giờ con không muốn nhắc đến, mẹ đừng hỏi nữa được không?” Mặc dù nhưng ngày tháng sống ở nhà không nhiều, nhưng mẹ cô đã hỏi cô ba của đứa trẻ là ai vô số lần. Mỗi khi nghe thấy câu hỏi này, Tô Lam lại cảm thấy rất đau đầu, không biết phải nói thế nào. Cô sẽ không bao giờ nói ra cái tên Quan Triều Viễn, bời vì nếu như mẹ cô đi tìm người ta thì sẽ rất phiền phức. Nhưng cô cũng không thể bỗng dưng bịa đặt ra ba của con bé cho nên chỉ có thể nói năng thận trọng.
“Được rồi, được rồi, bây giờ mẹ không hỏi nữa, nhưng cũng không có nghĩa là sau này mẹ sẽ không hỏi. Đợi đến khi nào con muốn nhắc đến, lại nói với mẹ là được.” Sở Thanh Diên không có cách nào khác.
Thùng thùng…Thùng thùng…
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Lam đứng dậy rồi nói: “Con đi mở cửa.”
“Để mẹ đi, lúc này còn ai đến vậy?” Sở Thanh Diên lẩm bẩm một câu rồi quay người đi mở cửa trước.
Khi mở cửa ra, Sở Thanh Diên có hơi khó hiểu khi nhìn thấy Tô Yên ăn mặc gọn gàng đứng trước cửa: “Bữa tiệc kết thúc rồi con không về nhà mà lại chạy đến đây làm gì? Chi Chi đâu?”
Vẻ mặt của Tô Yên chán nản và tức giận, cũng không trả lời câu hỏi của Sở Thanh Diên mà bước lên phía trước, quay đầu nhìn thấy Tô Lam đang ngồi ở sofa, càng tức giận chạy tới.
“Con bé này, sao lại không nói gì?” Nhìn thấy vẻ mặt không bình thường của Tô Yên, Sở Thanh Diên lẩm bẩm đóng cửa vào.
“Rốt cuộc chị có phải chị của em không vậy, hôm nay làm em mất hết cả thể diện!” Tô Yên ném chiếc hộp ở trong tay vào mặt Tô Lam, sau đó quay người ngồi xuống một cái ghế sofa đơn mà khóc lóc.
Bị chiếc hộp màu đỏ ném trúng mắt vào nên mắt của Tô Lam rất đau, một tay sờ vào mắt, một tay nắm lấy chiếc hộp kia, không khỏi tức giận hỏi: “Tô Yên, em tức giận gì vậy?”
“Chuyện tốt mà chị làm ra, vẫn còn mặt mũi hỏi em à?” Tô Yên tức giận la lối nói với Tô Lam.
“Chị làm gì? Em nói rõ ra xem nào?” Tô Lam cũng rất tức giận.
Vừa nãy ở hành lang sảnh bữa tiệc, hai người bọn họ đã nói rõ ràng, mới có mấy tiếng mà cô ta lại truy đuổi theo đến cùng, rốt cuộc là cô ta muốn làm gì? Chẳng lẽ cảm thấy người chị này dễ bắt nạt sao?
Lúc này, Sở Thanh Diên vẫn chưa kịp hiểu vấn đề, nhanh chóng chạy đến khuyên ngăn: “Hai đứa có chuyện gì không thể từ từ nói sao? Cứ phải cãi nhau.”
“Mẹ, mẹ cũng nhìn thấy rồi đấy, con bé đối với con có thái độ như thế nào?”
Hôm nay đã ầm ĩ đến mức này, Tô Lam cũng muốn dứt khoát nói hết tất cả mọi chuyện cho mẹ biết, cô không muốn tiếp tục diễn kịch nữa, bởi vì thực sự rất vất vả và khó chịu.
Sở Thanh Diên quay ra mắng Tô Yên: “Yên Yên, thái độ của con như vậy là không đúng, sao có thể nói chuyện với chị như vậy? Mau xin lỗi chị đi!”
Sở Thanh Diên vừa dứt lời, Tô Yên đã ôm chặt lấy eo của Sở Thanh Diên, khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, hôm nay con thực sự rất mất mặt trước nhà chồng, đều nhờ người chị tốt này của con cả. Mẹ còn bắt con xin lỗi chị ta, con không muốn sống nữa!”
Nhìn thấy Tô Yên khóc đau lòng như vậy, Sở Thanh Diên cũng rất đau lòng, vỗ vào lưng cô ta rồi truy hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Chị con sao lại làm mất lòng con? Sao con lại mất mặt trước nhà chồng?”
Nhìn thấy Tô Yên khóc rất thảm thiết, Tô Lam cảm thấy cô ta chỉ đang diễn kịch. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không hiểu rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì, khiến cho Tô Yên phải chạy đến đây mà khóc vào lúc này. Sau đó, đột nhiên Tô Yên đưa tay chỉ vào Tô Lam mà tố cáo: “Mẹ, cái vòng tay vàng mà chị ấy tặng cho Chi Chi là đồ giả!”