Lập tức, nhịp tim của Tô Lam tăng nhanh, cô sợ Quan Triều Viễn gặp tai nạn xe hay chuyện ngoài ý muốn gì khác trên đường, vì vậy cô quay người bước ra khỏi Cục Dân Chính.
Tô Lam đi bộ dọc con đường từ Cục Dân Chính đến Thịnh Thế, nhìn trái nhìn phải cho tới khi đến tầng dưới của tòa nhà Thịnh Thế, không thấy xe nào bị tai nạn.
Lúc này, Tô Lam mới an tâm hơn một chút, dù sao thì không có tai nạn xe là ổn rồi, có lẽ tạm thời anh có chuyện gì đó quan trọng phải nán lại.
Cô lấy điện thoại di động ra, thấy lúc này đã gần mười hai giờ, đi giày cao gót suốt gần một tiếng đồng hồ, lúc này chân cô hơi đau nên tìm một hàng ghế để người qua đường nghỉ ngơi rồi ngồi xuống.
Nhìn tòa nhà Thịnh Thế cao chót vót trước mặt, nhìn dòng xe cộ và đám đông vô tận bên trái, bên phải, Tô Lam cau mày.
Rốt cuộc anh đã đi đâu? Tại sao không gọi điện cho anh được? Cũng không trả lời wechat, rốt cuộc có chuyện gì mà còn quan trọng hơn hôn nhân của bọn họ chứ?
Tô Lam đã gọi vào điện thoại di động của Quan Triều Viễn không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể gọi được.
Khi ánh nắng ấm áp của mùa đông sắp ngả sang một bên, điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông.
Tô Lam lập tức trả lời điện thoại, sốt sắng nói: "Triều Viễn, anh đang ở đâu..."
Cô còn chưa kịp nói xong, giọng nói lo lắng của Kiều Tâm đã vang lên từ đầu dây bên kia: "Tô Lam, cậu đang làm gì vậy? Sao điện thoại cứ bận mãi không liên lạc được?"
Nghe thấy giọng nói của Kiều Tâm, sự vui mừng ban nãy trong lòng cô lập tức biến mất, cô nói: "Tớ gọi cho Triều Viễn mãi, nhưng lần nào cũng không gọi được, chắc vì vậy nên máy mới bận."
Bên kia cũng không hỏi nhiều, trực tiếp hỏi thẳng: "Rốt cuộc cậu và Quan Triều Viễn Nhi có chuyện gì?"
“Sao lại hỏi có chuyện gì?” Tô Lam ngạc nhiên hỏi.
“Không phải cậu nói hôm nay cậu và Quan Triều Viễn sẽ đến Cục Dân Chính để đăng ký kết hôn sao?” Kiều Tâm lo lắng hỏi.
“Ừ, sao vậy?” Tô Lam cảm thấy câu hỏi của Kiều Tâm hơi khó hiểu.
“Còn sao nữa, cậu có biết bây giờ Quan Triều Viễn đang tổ chức họp báo, thông báo trước công chúng rằng anh ta sẽ kết hôn với Phương Ngọc Hoan không!” Kiều Tâm gay gắt hét lên.
“Cậu… cậu nói gì?” Lời nói của Kiều Tâm lập tức khiến đầu Tô Lam đau nhói.
Làm sao có thể? Kiều Tâm chắc chắn đang đùa với cô, nhưng trò đùa này hơi quá trớn, không thể đùa như vậy được!
Nghe ra sự bối rối của Tô Lam, giọng điệu của Kiều Tâm dần dịu lại. “Tô Lam, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở tầng dưới của tòa nhà Thịnh Thế, Triều Viễn đã nói hôm nay sẽ đi đăng ký kết hôn với tớ, nhưng mãi mà tớ vẫn không tìm thấy anh ấy, vì vậy tớ mới chạy đến đây xem thử, đến cả Lâm Minh cũng không biết anh ấy đã đi đâu." Tô Lam vẫn đang nói chuyện, nhưng đáy lòng cô cảm thấy hơi bất an, những gì mà lúc nãy Kiều Tâm nói là thật sao?
Nếu không phải là thật, vậy thì bây giờ Quan Triều Viễn đang ở đâu?
Anh muốn kết hôn với Phương Ngọc Hoan sao? Không, chuyện này hoàn toàn không thể nào xảy ra, không phải Phương Ngọc Hoan đã đi Mỹ ư?
“Tô Lam, cậu đợi tớ, tớ xuống ngay!” Kiều Tâm nói một câu, sau đó cúp điện thoại.
Tô Lam ngồi trên hàng ghế nhìn dòng xe cộ vô tận cách đó không xa, cau mày lại.
Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mặc dù cô không tin những gì Kiều Tâm vừa nói, nhưng trong lòng cô không thể yên tâm nổi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vài phút sau, Tô Lam nhìn thấy Kiều Tâm bước ra từ tòa nhà Thịnh Thế, cô nhanh chóng đứng dậy vẫy tay với Kiều Tâm, Kiều Tâm nhìn thấy cô, lập tức chạy qua.
Kiều Tâm chạy đến trước mặt Tô Lam, nhìn dáng vẻ cô ăn mặc đẹp đẽ một lượt từ trên xuống dưới, sau đó do dự, dáng vẻ giống như rất khó mở miệng.
Thường ngày Kiều Tâm rất nhanh mồm nhanh miệng, thấy bộ dạng khác lạ của cô ấy, Tô Lam nắm lấy tay cô ấy, nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy? Cậu mau nói cho tớ biết đi!"
Giờ phút này, Tô Lam biết rằng vừa rồi Kiều Lý không nói linh tinh, chắc chắn cô ấy có lý do nên mới nói như vậy.
Kiều Tâm là người hấp tấp, mặc dù cô ấy sợ Tô Lam sẽ bị tổn thương, nhưng bắt buộc phải nói ra sự thật.
“Cậu tự xem đi.” Kiều Tâm mở điện thoại lên, bấm vào nhóm chat của nhân viên công ty Thịnh Thế. Nhóm chat này không hoàn toàn là nhóm công việc, được một giám đốc cấp cao của công ty Thịnh Thế lập vì muốn thân thiết hơn với nhân viên, thường gửi một số tin tức để nâng cao mối quan hệ giữa quản lý cấp cao và nhân viên hoặc về văn hóa doanh nghiệp, trước đây Tô Lam cũng đã từng ở trong nhóm chat này, nhưng sau khi nghỉ việc, cô đã rất lý trí mà rời nhóm.
Tô Lam nghi ngờ cầm lấy điện thoại, thấy trên màn hình có một đoạn video, sau đó giơ tay bấm vào video.
Ngay lập tức, trong video xuất hiện một phòng họp được sắp xếp rất trang trọng, sau đó có rất nhiều phóng viên dùng máy ảnh chụp ảnh, có vẻ như sắp tổ chức họp báo.
Rất nhanh, cùng với một trận huyên náo, một người đàn ông anh tuấn mặc vest đen bước vào khung hình, bên cạnh còn có một người phụ nữ xinh đẹp đang khoác lấy tay anh.
Sự xuất hiện của họ khiến ánh đèn máy ảnh nhấp nháy một hồi, khi nhìn thấy hai người họ, sắc mặt Tô Lam trắng bệch.
Người đàn ông trong khung hình có khuôn mặt nghiêm nghị, còn người phụ nữ thì đẹp như hoa, Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan, biết mọi chuyện không ổn, đến cả cánh tay đang cầm điện thoại cũng bắt đầu run lên.
"Chuyện này được một người điều hành của Thịnh Thế gửi vào nhóm chat từ hơn nửa giờ trước, ngay sau khi đoạn video này được tung ra, toàn bộ Thịnh Thế đều trở nên náo động." Kiều Tâm cau mày nhìn Tô Lam đang ngẩn người.
Rất nhanh, trong video, truyền thông bắt đầu phỏng vấn Quan Triều Viễn và Phương Ngọc Hoan.
"Tổng giám đốc Quan, quy mô của buổi họp báo hôm nay lớn như vậy, mời hết người bên truyền thông chúng tôi tới, có phải có chuyện quan trọng cần thông báo hay không?"
"Tổng giám đốc Quan, xin hỏi cô gái xinh đẹp bên cạnh anh là ai vậy?"
"Tổng giám đốc Quan, có phải có tin vui nào muốn chia sẻ với chúng tôi không?"
Đối mặt với những lời phỏng vấn của phóng viên, Quan Triều Viễn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt không hề có nét cười, trong khi Phương Ngọc Hoan đang ở bên cạnh anh lại mang vẻ mặt rạng rỡ, lúc nào cũng tươi cười, trong nụ cười còn mang theo vẻ kiêu ngạo và chiến thắng. Quan Triều Viễn cầm lấy micro, trả lời đơn giản trước giới truyền thông: "Mọi người, hôm nay tôi mời mọi người đến đây, đúng là có một tin muốn thông báo. Người bên cạnh tôi là cô Phương Ngọc Hoan, chúng tôi đã yêu nhau nhiều năm, trải qua sự cân nhắc kỹ lưỡng, chúng tôi quyết định sẽ kết hôn trong tương lai gần. Vừa hay, hôm nay có một tòa cao ốc thuộc tập đoàn Thịnh Thế sắp mở bán, vì vậy tôi mới nhân cơ hội này chia sẻ tin vui đến mọi người!"
Những lời này vừa vang lên, dưới khán đài tràn ngập tiếng ồn ào, hỗn loạn và cổ vũ, sau đó video kết thúc.
Hai mắt Tô Lam cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cô không dám tin đây là sự thật, vì vậy cô lại nhanh chóng vươn tay mở đoạn video ra, xem đi xem lại mấy lần cô mới từ bỏ, bởi vì mọi chuyện đều là thật, không hề có người bịa đặt.
Tại sao? Không phải Phương Ngọc Hoan đã đi Mỹ à? Hóa ra Quan Triều Viễn vẫn luôn lừa dối cô.
Tại sao anh lại làm như vậy? Nếu không yêu cô thì buông tha cho cô là được, tại sao lại làm tổn thương cô như vậy? Lẽ nào tất cả đều do anh lên kế hoạch hết sao? Trên màn hình, nụ cười của Phương Ngọc Hoan rạng rỡ như vậy, Tô Lam cảm thấy trong lòng như bị khoét ra một lỗ hổng lớn, đau đến nỗi cô chỉ có thể dùng tay nắm lấy quần áo trước ngực.