Thịnh Hải đảo mắt rồi ngã “âm” về phía sau!
“Ông xã” Bạch Tuyết vội vàng nhào qua đó.
“Bố ơi, bố làm sao vậy?” Thịnh Dự Khải và Thịnh Trạch Dung cũng bước lên xem xét, trong phòng hội nghị lập tức náo loạn.
Thịnh Hải khẽ hấp háy mắt, Bạch Tuyết lập tức hiểu ý, lập tức đuổi con trai út đi, rồi nhanh nhào về phía Thịnh Dự Khải, nói: “Đừng nói lung lung nữa, nếu nói thêm nữa thì đến thần tiên cũng không thể cứu con được.”
Thịnh Dự Khải lập tức gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tuy rằng anh ta không phục, nhưng cũng thừa nhận những câu của Thịnh Hàn Ngọc đều là bẫy, mà mỗi một cái bẫy đều là anh ta tự nhảy vào.
Ăn hành đã đủ, không thể mắc mưu nữa!
Giúp con trai có được thời gian bình tĩnh nghĩ lại, Thịnh Hải cũng đã từ từ “tỉnh lại”.
Ông ta không thể đi bệnh viện vào lúc này được, ông ta đi rồi Thịnh Dự Khải lại dùng chiêu ngất xỉu, vậy thì không thể nào đáp trả lại được.
Chú hai “tỉnh” lại là chuyện nằm trong dự đoán, Thịnh Hàn Ngọc cũng không muốn dây dưa thêm nữa, thậm chí anh còn không truy cứu chuyện Thịnh Dự Khải bôi nhọ anh trước mặt mọi người, nói thẳng: “Hợp đồng đã lấy ra đây, ký tên đi.”
Thịnh Dự Khải không nhúc nhích, vẫn cứ cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh, sợ lại có bẫy.
“Lấy hợp đồng đi” Thịnh Hải ở sau đẩy eo Thịnh Dự Khải, có bố nhắc nhở anh ta mới dám thả lỏng, chuẩn bị lấy hợp đồng.
Thịnh Hàn Ngọc nhanh chóng nhìn lướt qua, nội dung đại khái không khác gì với dự đoán của anh, sau đó lưu loát ký tên của mình lên.
Còn chủ động nhắc nhở: “Mực đóng dấu đầu? Còn phải ấn dấu tay.”
Thịnh Dự Khải vội vàng cho người đưa mực đóng dấu lên, sau khi ấn dấu vân tay xong, hợp đồng về lại tay anh ta một lần nữa, mà trong lòng anh ta vẫn còn hoảng hốt!
Hoảng hốt vì đây có phải là thật không?
Quả thực quả thuận lợi, thuận lợi đến mức không chân thật.
“Ký tên đi? Anh còn ngẩn ra đó làm gì?” Ảnh Tử đứng phía sau nhắc nhở.
Nếu như bình thường, người ngoài xen miệng vào nhất định sẽ làm cho Thịnh Dự Khải nổi giận, nhưng bây giờ anh ta lại không hề nổi giận, mà còn mang lòng cảm ơn vì Ánh Tử đã nhắc nhở.
Anh ta vội vàng ký tên của mình lên trên đó.
Thịnh Hải, Bạch Tuyết đều theo thứ tự ký tên lên, ẩn dấu vân tay xuống.
Thịnh Hàn Ngọc chỉ về phía sau: “Để cho bọn họ đi lên ký tên.”
“Dù sao bọn họ cũng là bố mẹ cậu, tôi thấy là không cần đâu?” Thịnh Hải ngoài cười nhưng trong không cười: “Tuy rằng trên mặt pháp luật, đã xóa bỏ quan hệ của cậu và nhà họ Thịnh, nhưng quan hệ huyết thống thì không cách nào dứt bỏ.”
Thịnh Giang và Vương Dĩnh Chi bị đưa đến bục chủ tịch.
Vừa rồi trên bục chủ tịch không có vị trí của bọn họ, bây giờ mới đưa bọn họ đến đây, tuy tính cách Thịnh Giang yếu đuối, nhưng cũng không ngu, ông ta đảo mắt, không muốn ký vào tờ văn bản này.
Ông ta nhìn con trai với ánh mắt đáng thương, không biết phải nói gì mới tốt, chỉ còn thể cầu xin: “Hàn Ngọc, không ký cái này không được sao? Bố không muốn ký.”
“Tôi ký” Lần đầu tiên Vương Dĩnh Chi thẳng thắn như vậy, ký tên của mình xuống.
Thịnh Dự Khải đã đồng ý với bọn họ, chỉ cần bọn họ ký tên, số cổ phần trong tay Thịnh Hàn Ngọc đều sẽ chuyển cho họ.
Thịnh Giang là người không có chính kiến, bây giờ vợ đã ký tên, bên cạnh lại có Thịnh Dự Khải không ngừng thúc giục, tuy rằng ông ta không muốn, nhưng không thể không điền tên của mình xuống.