Mặc dù chữ ký trên đơn hỏa táng không phải bản thân Thịnh Hàn Ngọc nhưng cũng không phải bản thân Thịnh Dự Khải, Thịnh Hải nhận chuyện này, ông ta đã bàn bạc với Thịnh Giang, hai anh em cùng chung quyết định.
Mà khi điều tra đến Thịnh Giang, vậy mà Thịnh Giang lại thẳng thắn thừa nhận, nói chuyện này mình có biết, đúng là chính mình đồng ý!
Cứ như vậy, tất cả hiềm nghi của Thịnh Dự Khải đều được rửa sạch, ngày mai bọn họ còn định tổ chức buổi họp báo tin tức, muốn đuổi Thịnh Hàn Ngọc ra khỏi nhà họ Thịnh, cũng đã có sẵn lý do.
Cái gì mà âm mưu chiếm đoạt tài sản Thịnh gia, nhân lúc loạn hai anh em... Nói chung là để hết tất cả mọi chuyện Thịnh Dự Khải đã làm lên người Thịnh Hàn Ngọc, muốn thừa cơ đuổi anh ra khỏi nhà họ Thịnh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người muốn giúp anh phấn chấn lại.
Thịnh Hàn Ngọc hỏi: "Buổi họp báo ngày mai bắt đầu lúc mấy giờ?"
"Mười giờ sáng ngày mai, phòng hội nghị khách quý ở tầng hai mươi khách sạn Vương Tử." Thịnh Trạch Dung nói.
Cậu ta nhìn về phía anh cả, có chút ngượng ngùng, lấy hết dũng khí nói: "Xin lỗi anh cả, em.."
Thịnh Hàn Ngọc nói trước cậu ta: "Không liên quan đến chú, chủ là chú, bọn họ là bọn họ."
Thật ra việc rời khỏi nhà họ Thịnh, anh muốn còn không được!
Nếu như trước đây không phải ông nội phản đối mãnh liệt, anh đã sớm muốn cắt đứt quan hệ với những người đó, bao gồm cả bố mẹ mình.
Một câu nói rất bình thường lại làm Thịnh Trạch Dụng cảm động đến sắp rơi nước mắt, người khác đều có thể hiểu nỗi khó xử cậu ta, chỉ có Ảnh Tử cười nhạo cậu ta.
"Cậu cần phải thế à? Anh ta còn chưa nói gì mà đã làm cậu cảm động thành thế này? Dễ lừa
gạt quá rồi đó?"
Vân Triết Hạo nói với Ảnh Tử: "Cô không hiểu rõ tình tình, đừng ở đó lắm miệng."
Anh ta là người hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Thịnh Trạch Dung nhất, thầy hướng dẫn Thịnh Trạch Dung học Tiến sĩ Luật chính là Luật sư Trương.
Anh cả cũng là người bạn thân nhất bị bố mẹ ruột và anh trai hãm hại... Trong lòng cậu ta vẫn luôn rất mâu thuẫn, hổ thẹn, hiện tại ngay cả thầy cũng tham gia vào, Thịnh Trạch Dung cũng không biết nói như thế nào.
Mặc dù mấy ngày nay cậu ta không nhốt mình ở trong phòng mượn rượu giải sầu nhưng trong lòng không dễ chịu hơn Thịnh Hàn Ngọc là bao!
"Không lắm miệng thì không lắm miệng" Ảnh Tử nghĩ thầm, nếu không phải là Thời Vũ Kha cũng tham gia vào, tôi cũng mặc kệ động việc vớ vẩn của mấy người.
Sáng ngày hôm sau, chín giờ mười phút.
Tuy rằng còn năm mươi phút nữa buổi họp báo mới bắt đầu những phòng hội nghị khách sạn Vương Tử đã chật ních phóng viên.
Anh ta thấy thế liền nhíu mày, ngày vui mừng lại rơi nước mắt, quả là gở.
Thịnh Dự Khải nhịn sự chán ghét xuống, dịu dàng kéo Thời Vũ Kha vào lòng dỗ dành:
"Ngoan, vừa rồi thái độ của anh không tốt, xin lỗi em, đừng khóc."
"Dự Khải."
Bạch Tuyết và Thịnh Hải không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào, đúng lúc thấy một màn này!
Vẻ mặt tươi cười của Bạch Tuyết lập tức biến mất, nhanh chóng củi mặt xuống: "Hừ, ngày hôm nay là ngày mấy mà khóc sướt mướt mãi thể? Đúng là xui xẻo!"