Nhưng Thịnh Hàn Ngọc đã gạt đi.
“Cháu cưới kẻ ngốc, Thịnh Dự Khải sẽ không đánh chủ ý lên người cô ấy nữa, ít nhất cô ấy cũng được an toàn.” Anh không mạnh không nhẹ nói một câu.
Mặt ông cụ ngay lập tức tái mét.
Chiếc Mercedes-Benz của Thịnh Nhuận Nhược lái xe rời khỏi biệt thự, ông cụ lại lần nữa thất vọng quay về.
Ông ấy vốn tưởng rằng chỉ cần cưới vợ cho thằng cháu trai cả của mình thì nó có thể trút bỏ được hận thù trong lòng, nhưng hiện tại xem ra ông vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản!
Năm đó cậu hai nhà họ Thịnh - Thịnh Dự Khải mơ ước vị hôn thê Giản Di Tâm của anh cả, liên tục dùng ý đồ câu dẫn không thành, tình cờ bị Thịnh Hàn Ngọc phát hiện đánh cho một trận.
Vốn dĩ chỉ là đánh cho anh ta một trận để bên ngoài da chịu đau một chút mà thôi, nhưng Thịnh Dự Khải lại không tỉnh ngộ nhận sai, mà càng hận anh cả thấu xương.
Thịnh Dự Khải đầu tiên giả dối xin lỗi, quỳ xuống trước mặt hai người họ khóc lóc thảm thiết, cầu xin sự tha thứ!
Sau đó liền phóng hỏa nhà của Thịnh Hàn Ngọc, muốn thiêu chết anh để chiếm toàn bộ tài sản của nhà họ Thịnh và Giản Di Tâm.
Giản Di Tâm vì cứu anh mà bị lửa thiêu chết, anh thoát được một kiếp, điều tra ra kẻ phóng hoá thực sự không khó, nhưng ông cụ không cho anh báo thù!
Nói cái gì mà gia hoà vạn sự hưng, vì một người phụ nữ chưa qua cửa mà anh em tương tàn thì không đáng.
Để bồi thường cho Thịnh Hàn Ngọc, ông cụ đã giao một nửa tài sản của nhà họ Thịnh do Thịnh Hàn Ngọc đứng tên, phần tài sản còn lại được chia đều cho hai người con trai và cháu trai thứ ba Thịnh Trạch Dung. Thịnh Dự Khải chỉ giữ chức vụ trong công ty Thịnh gia, nhận lương chứ không có cổ phần.
Bề ngoài Thịnh Dự Khải không có gì, ở công ty nhiều năm như vậy, anh ta dùng chức vụ của mình để tham ô công quỹ của công ty, ông cụ cũng nhắm mắt làm ngơ.
Chỉ cần không vượt quá giới hạn trong lòng ông ấy, trên thực tế ông cũng ngầm chấp nhận được hành vi này, ông cụ cũng không muốn nhìn con cháu của nhà họ Thịnh giết hại lẫn nhau.
Ông ấy muốn ở giữa hai đứa cháu trai tạo nên sự cân bằng.
Nhưng mối hận thù giữa Thịnh Hàn Ngọc và Thịnh Dự Khải đã được gieo trồng, trong năm năm qua, mỗi khi Thịnh Dự Khải chuẩn bị kết hôn thì vào đêm trước hôn lễ, vị hôn thê của anh ta đều thay đổi ý định, lần nào cũng vậy!
Mọi người đều biết Thịnh Hàn Ngọc đã giở trò, nhưng không ai có thể tìm ra bằng chứng, một lần trả thù thì đã là gì?
Đời người dài lắm, cứ từ từ chơi, không vội.
Thịnh Hàn Ngọc đứng trước cửa sổ một lúc lâu, cho đến khi chân tê cứng rồi mới rời đi.
Thời Du Huyên ngồi ở góc tường, có chiếc giường che chắn, cho dù có người bước vào thì trước tiên cũng sẽ không có ai phát hiện ra cô đang làm cái gì.
Cô đặt chiếc máy tính xách tay nhỏ của mình trước mặt, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
Giản Nghi Ninh gửi một tin nhắn mới: Ông chủ của Đính Thịnh đồng ý hợp tác, nhưng điều kiện duy nhất là phải được nói chuyện trực tiếp với cô, nếu không từ chối hợp tác!
Không gặp.
Thời Du Huyên gần như không hề do dự mà từ chối, thích hợp tác thì hợp tác, không thích thì không hợp tác, người có tiền ghê gớm lắm sao?
Vài chục tỷ thì có thể tùy ý vênh váo, hống hách đưa ra yêu cầu?
Cô đã quá quen với kiểu hống hách này của họ rồi.
Thực ra ngày thường cô cũng không tức giận như vậy, chủ yếu là vì bị Thịnh Hàn Ngọc nhốt trong phòng nên tâm tình khó chịu.
Vốn dĩ hôm nay cô muốn ra ngoài nhưng mấy lần không thành vì Thịnh Hàn Ngọc đã sai người đến canh chừng cô gắt gao.
Ngoài ra cô không thể nhìn thấu người đàn ông Thịnh Hàn Ngọc này được, điều này khiến Thời Du Huyên cảm thấy vô cùng thất vọng.
Ban đầu cô muốn gả thay Thời Vũ Kha, lập tức cô sẽ khiến người khác ghét bỏ rồi vứt bỏ, sau đó nữa thì cô có thể làm những gì cô muốn rồi.
Chỉ là mọi chuyện đang dần không như mong muốn.
Cũng may máy tính không bị phát hiện, cô vẫn có thể liên lạc với Giản Nghi Ninh.
“Lão đại, cô có suy xét lại không?”
Giản Nghi Ninh không muốn từ bỏ một dự án lớn như vậy, tiếp tục thuyết phục: "Lão đại, cô đồng ý đi, ngày mai đi gặp một lần là được, bên kia nói nếu cô không muốn gặp người thì cứ che mặt là được."
"Nếu không cô tìm thế thân cũng được, tôi đã chuẩn bị vài tháng rồi, mất đi cơ hội này thì thật đáng tiếc..." Giản Nghi Ninh bắt đầu tu luyện ma pháp, lải nhải không ngừng.
Mãi cho đến khi Thời Du Huyên đồng ý mới chịu bỏ qua.
“Lão đại, yêu cô quá!” Câu này nửa thật nửa giả.
Thời Du Huyên tắt Zalo đi.
Tập đoàn Đính Thịnh, năm năm trước cùng Thiên Mã Phong Đầu xuất hiện cùng lúc.
Ngay khi vừa xuất hiện liền lập tức thu hút sự chú ý của giới kinh doanh, tốc độ phát triển nhanh chóng khủng khiếp.
Chỉ là Thiên Mã tham gia đầu tư mạo hiểm và tài chính, trong khi Đính Thịnh tham gia vào lĩnh vực công nghiệp, vốn dĩ hai công ty nước sông không phạm nước giếng, nhưng Giản Nghi Ninh lại muốn hợp lực.
Xem ra Đính Thịnh cũng có ý này, cũng điều tra Thiên Mã của bọn họ, biết Thiên Mã là do hai người thành lập, nhất định phải gặp được mặt của người còn lại! Tắt máy tính, Thời Du Huyên giấu kĩ cuốn notebook xong, ủ rũ ngồi trong góc.
Mặc dù đã đồng ý với Giản Nghi Ninh nhưng làm thế nào để đi ra ngoài cũng là một vấn đề!