Từ sáng sớm trước khi đội thi công vào làm, ông cụ đã buông lời cảnh cáo, trước khi tra ra manh mối, nếu ai dám ra ngoài nói hươu nói vượn, nhất định ông sẽ không tha cho đâu.
Mặc dù không chỉ một điểm danh, nhưng nói ai thì trong lòng ai cũng biết.
Ông cụ tọa trấn, khống chế một hai ngày thì không thành vấn đề. Thế nhưng thời gian dài thì không ổn, cho nên ông mới thực sự hi vọng nhanh chóng có kết quả, để đè trận phong ba này xuống.
Ông ấy tin tưởng cháu trai mình, không chỉ tin tưởng cháu trai, cũng tin tưởng con dâu mình không làm ra được những chuyện mưu hại mạng người.
Nhưng người trong biệt thự thì không nghĩ như thế.
Thời Vũ Kha và Thịnh Dự Khải tuy nghỉ ngơi ở hai phòng khác nhau, nhưng vẫn giao lưu với nhau trên Wechat.
Thời Vũ Kha: Loại cơ hội ngàn năm có một này, anh không muốn làm gì à?
Thịnh Dự Khải: Muốn chứ, mỗi phút mỗi giây đều muốn, muốn thân thể tuyệt diệu của em...
Thời Vũ Kha: Đừng nói nhảm, sao anh lại không tìm phóng viên đưa tin? Nếu Thịnh Hàn Ngọc bị những kẻ kia để mắt đến, thì không cần
biết có vớt được cái gì ra khỏi hồ không, anh ta cũng không thể xóa sạch hiểm nghi giết người.
Hôm qua ông cụ và Thịnh Hàn Ngọc đã tỏ rõ thái độ là sẽ không cưới cô ta, trong lòng Thời Vũ Kha nghẹn một hơi bức bối, lúc này vẫn còn chưa có chỗ để xả ra đâu.
Nửa đêm dưới ánh trăng phát hiện con gấu bông đồ chơi của đồ ngốc, cô ta đổi giọng không phải vì sợ, mà là vì kích động!
Cô ta cảm thấy đây là cơ hội tốt mà ông trời ban cho, nếu như không lợi dụng thì chẳng khác nào đồ ngốc.
Thịnh Dự Khải gửi đến một loạt biểu cảm khóc lớn, sau đó nói: “Em cho rằng anh không muốn? Ông già chết dẫm đã nói từ sớm, nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài trước khi các công nhân đi, thì chính là trách nhiệm của anh, anh sẽ mất đi quyền thừa kế của nhà họ Thịnh.
Thời Vũ Kha nhanh chóng nhấn xuống một hàng chữ: “Sao ông ta biết là do anh nói? Cũng có thể là do các công nhân nói!
Thịnh Dự Khải: Nếu em muốn tìm đường chết thì anh cũng không
cản, nhưng em tuyệt đối đừng dính đến anh, mặc kệ em làm gì cũng không liên quan đến anh, cũng đừng nói cho anh, biết không? Anh không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
Thời Vũ Kha để điện thoại xuống, bĩu môi, khinh bỉ Thịnh Dự Khải hết lời.
Hừ!
Bình thường dỗ ngon dỗ ngọt đủ kiểu, đến thời khắc quan trọng thì I không dựa dẫm gì được.
Cô ta cầm điện thoại lên, muốn tuồn chuyện này ra cho truyền thông. Không sai, chủ tịch nhà họ Thịnh không chỉ cảnh cáo người của nhà họ Thịnh, đồng thời cũng cảnh cáo người nhà họ Thời, nhưng cô ta không sợ.
Nhà cô ta là “khổ chủ”, cho dù bị vạch trần là mình làm thì cũng có làm sao?
Thời Vũ Kha cầm điện thoại lên rồi lại buông xuống, cô ta mê hoặc người khác làm loại chuyện này thì còn được, nhưng muốn tự mình ra mặt thì cũng vẫn còn khá kiêng dè!
Thế là cô ta ra ngoài tìm bố mình, dụ dỗ Thời Vũ Thành đi tìm phóng viên.
Chỉ là lần này cô ta tính toán sai, lời còn chưa nói hết đã bị bố mình mắng một trận thật to, nếu không phải mẹ cô ta liều mình chặn lại, chỉ sợ bố cô ta đã đánh cô ta rồi!
Về sau Thời Vũ Kha chịu nhận lỗi, liên tục cam đoan sẽ không tìm phóng viên, Thời Vũ Thành mới thôi.
Cô ta ra khỏi phòng của bố mẹ nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, thế là lén đi đến thư phòng của Thịnh Hàn Ngọc.
Đẩy cửa ra, cửa không khóa, có thể trực tiếp mở ra.
Thời Vũ Kha bước vào, còn chưa kịp thấy rõ người, chỉ thấy trên bàn có một cái rương màu đỏ đang được mở ra, thì đã thấy một luồng sáng trắng bay đến từ phía đối diện, đập mạnh lên khung cửa! Rơi xuống đất.
Một cái gạt tàn thuốc, cái này nện lên đầu thì ít nhất cũng chấn thương sọ não!
Mồ hôi lạnh chảy xuống đầu Thời Vũ Kha, cô ta vô thức đóng cửa
lại.
“Vào đi.”
Thịnh Hàn Ngọc cho cô ta vào trong?
Thời Vũ Kha đứng bên ngoài nói: “Anh, anh sẽ không ném đồ nữa chứ?”
“Muốn vào thì vào, không vào thì cút!”
Đã đang bị xem như nghi phạm giết người, hạn chế tự do thì còn kiêu ngạo gì chứ?
Chửi thì chửi, mặc dù còn đang lo sợ, nhưng Thời Vũ Kha vẫn tiến vào.
Chiếc rương không còn trên bàn nữa, Thịnh Hàn Ngọc đang ngồi ngay ngắn trên ghế chính, thần sắc bình thường: Vẫn là bộ dạng
lạnh như băng.
“Cô đến làm gì?”
Thời Vũ Kha cố gắng nở nụ cười: “Tôi có thể ngồi xuống nói không?”
“Được.”
Thế là cô ta kéo cái ghế tựa ngồi đối diện anh, mở miệng nói: “Thật ra, hôm xem mắt đó, tôi vừa thấy đã yêu anh.”
Thịnh Hàn Ngọc ngắt lời cô ta: “Đừng nói nhảm nữa, nói thẳng đi, cô muốn gì?
Kỹ năng lôi kéo đàn ông của Thời Vũ Kha cơ bản là bách phát bách trúng, hôm nay lại đụng phải cái định Thịnh Hàn Ngọc này.
Cô ta không nói thẳng ra được, nhất định phải có cái gì đó làm nền, thẩm thấu từ từ.
“Được, nếu anh đã không muốn nghe tôi giải thích chuyện hôm đó, thì tôi không nói nữa, thế nhưng chuyện hôn sự mà bác gái với mẹ tôi tính cho hai chúng ta, tôi cần phải giải thích với anh.”
“Không cần giải thích, nói thẳng mục đích của cô đến đây đi, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô.”
sự kiên nhẫn của Thịnh Hàn Ngọc đã tiêu hao sắp hết.
Thời Vũ Kha hoàn toàn không nghi ngờ về điều đó từ trong mắt anh,
nếu như cô tại lại lòng vòng nữa, rất có thể sẽ bị đuổi ra khỏi phòng làm việc.
Cô ta khẽ cắn môi: “Tôi thích anh.”
Thịnh Hàn Ngọc cau mày: “Điên rồi.”
Không thể nào trò chuyện tiếp được.
Thời Vũ Kha biết bây giờ mà không nói, đợi điều tra xong hồ nhân tạo kia thì lại càng không có cơ hội nói.
Cô ta cũng không tin Thịnh Hàn Ngọc sẽ hại chết đồ ngốc, lý do rất đơn giản: Không cần thiết!
Bây giờ nói còn có thể tranh thủ một chút, còn một chút cơ hội cô ta cũng không muốn bỏ qua.
“Thịnh Dự Khải muốn hại anh, hai chúng ta giao dịch, thế nào? Anh. cưới tôi, tôi sẽ nói kế hoạch của anh ta cho anh, đương nhiên là sau khi kết hôn mà anh không thích tôi, thì tôi cũng sẽ không quấy rầy anh, chỉ cần cho tôi mỗi ngày nhìn thấy anh là được.”
Đôi lông mày của Thịnh Hàn Ngọc càng nhíu chặt hơn.
Thời Vũ Kha khiến anh buồn nôn như nuốt phải ruồi.
Từ khi nào mà anh phải dùng đến phụ nữ để đổi lấy bình an?
“Nằm mơ, cô đi đi, về sau đừng đến đây.”
Anh đứng lên quay mặt ra cửa sổ, nhìn đội thi công và cảnh sát bên ngoài.
Thời Du Huyên lấy lại tinh thần: “À, không có gì, anh vừa mới nói gì?”
Giản Nghi Ninh có hơi thất vọng, nhưng vẫn cười dịu dàng, lặp lại một lần nữa lời vừa nói: “Tôi có món quà muốn tặng cho cô, cô đoán xem là thứ gì?”
“Không đoán ra được.”
Thời Du Huyên không hăng hái lắm, Giản Nghi Ninh cũng không giấu diếm nữa.
Anh ấy dùng ánh mắt ra hiệu với người phục vụ đang đứng bên cạnh, người này hiểu ý, vỗ tay hai lần.
Đèn trong nhà hàng đột nhiên tắt, âm nhạc du dương vang lên, không chỉ là tiếng violon, mà còn là cả một dàn hợp tấu.