Phụt...
Ngụm nước trà vừa uống vào đã phun hết ra ngoài, hai mắt của Thịnh Dự Khải trừng lớn: “Thịnh Hàn Ngọc chưa chết?”
Khi đám cháy bắt đầu, anh ta đã cùng người kia rời khỏi tiểu khu, sau đó chạy như bay đến sân bay, tiễn người ta lên máy bay sau đó tận mắt nhìn máy bay cất cánh rồi anh mới trở về, cho nên còn chưa xem tin tức trên báo.
Bách Tuyết chán nản: “Không chỉ không chết mà còn không bị mất sợi lông tơ nào, hai mắt cũng vẫn còn tốt, hai người mau nghĩ cách đi, nếu còn tiếp tục như thế thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ khá lên được.”
Thịnh Dự Khải đã nhanh chóng hiểu được mọi chuyện xảy ra vào đêm qua từ trên mạng, Thịnh Hàn Ngọc không chỉ không sao mà mẹ kiếp, còn trở thành anh hùng cứu người.
Thịnh Hàn Ngọc giả mù, còn giả suốt năm năm.
Chuyện này khiến anh ta vô cùng khủng hoảng, nơm nớp lo sợ, nói với bố mình: “Bố, bố ơi, bố nói xem người đầu tiên anh ta ra tay có khi nào là con không?”
Thịnh Hải lão luyện hơn con trai ông ta, vẫn có thể bình tĩnh được.
Ông ta bảo con trai đừng hoảng hốt, càng vào những lúc thế này thì càng không thể bị rối loạn.
Một nhà ba người tỉnh táo lại, thương lượng một lúc lâu, sau đó Thịnh Dự Khải mang theo quà lễ thịnh soạn đi đến biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc để cầu hòa!
Quản gia thấy Thịnh Dự Khải tới, lập tức trầm mặt xuống: “Cậu hai đến thật không đúng lúc, cậu chủ không ở nhà”
Không gặp được Thịnh Hàn Ngọc, người hầu còn đóng cửa lại, nếu là lúc bình thường, Thịnh Dự Khải đã trở mặt từ lâu.
Nhưng bây giờ anh ta không làm được, anh ta tới là để thể hiện sự yếu ớt của mình, thêm với việc do thám tin tức!
“Dì Trường, tôi đến đưa cho anh cả chút đồ, anh ấy không ở nhà thì dì nhận đi.”
Nói xong, anh ta bảo tài xế lấy quà xuống, lại bị quản gia từ chối: “Cậu hai, cậu vẫn nên cầm về đi, cậu chủ sẽ không nhận đầu, cậu đừng làm người hầu như tôi khó xử.”
Thịnh Dự Khải biết đây là lời khiêm tốn của quản gia, trong lòng Thịnh Hàn Ngọc, bà còn quan trọng hơn cả Vương Dĩnh Chi.
Lời của bà, đồng nghĩa với ý của Thịnh Hàn Ngọc.
“Được, tôi không làm gì khó xử nữa, tôi ở đây chờ anh cả về.” Thịnh Dự Khải thuận tiện ở lại.
Anh ta không đi, quản gia cũng không thể nói được gì, chỉ mang thức uống và trái cây lên, sau đó đi làm việc của mình.
Thịnh Dự Khải không đi, ngồi một lúc trong phòng khách thì càng lúc càng kinh sợ.
Khách đến thăm biệt thự chưa từng đứt đoạn, tất cả cơ bản đều là người được các gia đình có máu mặt của thành phố Giang Châu phái đến, hoặc là tặng quà hoặc là đưa thiệp mời, hoặc gọn gàng dứt khoát hoặc quanh co lòng vòng.
Mục đích đều chỉ có một... Muốn kết thân với Thịnh Hàn Ngọc!
Chuyện Thịnh Hàn Ngọc đã kết hôn ở thành phố Giang Châu không có mấy người biết, cho dù lúc Thời Du Huyên mất tích, Thịnh Dự Khải đã lợi dụng chuyện này để tung tin đồn Thịnh Hàn Ngọc “giết vợ.
Cũng vì không có mấy người nghe nói qua Thịnh Hàn Ngọc đã kết hôn, nên đã bị phần lớn người tự động phản định rằng anh ta ăn không nói có.
Thịnh Hàn Ngọc chỉ là không mù cũng đã đủ để anh ta kiêng kỵ, nếu bây giờ còn kết thân với một nhà hùng mạnh, chẳng phải anh ta sẽ càng chết thảm hơn?
Thịnh Dự Khải trong phòng khách đứng ngồi không yên, không chờ được Thịnh Hàn Ngọc trở về đã tạm biệt rời đi.
“Không phải nơi này, biệt thự phía trước mới đúng.”
Cho đến trưa, Ảnh Tử đã nói cùng một câu nói với những người đến cửa tặng quà đưa thiệp mời không biết bao nhiêu lần, miệng cũng sắp bị mài hư rồi.
Khá lắm, Thịnh Hàn Ngọc đi một tuần lễ không về nhà, vừa trở về đã thành anh hùng.
Anh hùng thì anh hùng thôi, chúc mừng thì chúc mừng thôi, thế nhưng cứ tìm sai nhà là như thế nào?
Ảnh Tử vô cùng phiền muộn, thế là dùng giấy bìa cứng làm một cái bảng chỉ đường thật to, bên trên viết: “Biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc cách phía trước hai trăm mét, nơi này là nhà riêng, xin đừng quấy rầy, cảm ơn!
Sau khi treo trên giao lộ, tòa biệt thự của cô rốt cuộc cũng đã yên bình.
Thịnh Hàn Ngọc đứng trước tủ treo quần áo, nhìn đống quần áo chỉnh tề phía trước, trong đầu lại nghĩ đến Thời Du Huyên ngồi bên trong.
Người phụ nữ kia vừa gả đến không bao lâu đã mất tích, đến bây giờ đã hơn một tháng cũng không tìm được, thời gian càng dài thì hi vọng tìm được càng mong manh. Cô còn sống không?
Anh hi vọng cô còn sống, hi vọng cổ bình an vô sự.
Hi vọng tốt nhất là có người tốt bụng thu nhận cô, chờ anh tìm cô trở về.
Sau khi tìm về rồi, anh chắc chắn sẽ đền bù cô thật tốt, để cô sống ở nhà họ Thịnh cả đời không lo cơm áo, đây là do nhà họ Thịnh nợ cô, cũng là anh nợ cô.
Sau khi Thịnh Dự Khải đi, quản gia lên phòng ngủ gõ cửa: cốc cốc cốc.
“Cậu chủ, cậu hai đi rồi.”
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, Thịnh Hàn Ngọc đi ra khỏi phòng: “Những người kia khi nào thì đi?”
Quản gia cười khổ: “Tôi cũng muốn biết, nhưng mà hình như càng lúc càng nhiều”
“Mấy ngày nay tôi đi ra ngoài ở thiệp mời thì cứ từ chối hết, còn quà thì dì cứ xem xét làm sao thì làm, nhận cũng được, về sau cứ trả lễ lại một phần là được.”
Anh biết sau này sẽ không còn thời gian yên bình nữa, làm việc không thể quá tuyệt đối, đắc tội hết toàn bội cũng không có chỗ nào tốt.
Sau khi vệ sĩ cho xe dừng ở cửa, anh đơn giản thu xếp vài bộ quần áo và máy tính, mang theo ra ngoài từ cửa sau, lúc tài xế đi ngang qua giao lộ đã đi chậm lại, anh trông thấy chữ viết trên tấm bảng chỉ đường kia nhìn rất quen.
Rất giống thể chữ in, đẹp nhưng lại không cứng nhắc, chữ nhìn rất quen mắt... Anh nhớ lại, chữ viết của Ảnh Tử rất giống như thế!
Ảnh Tử sống ở biệt thự của Giản Nghi Ninh?
Anh đã lái xe đi rất xa, nhưng lại vòng về, dùng trước cửa biệt thự.
Ảnh Tử bước ra, tức giận nói: “Tấm bảng chỉ đường lớn như thế mà không thấy được à? Nhà Thịnh Hàn Ngọc ở phía trước.”
Cô còn chưa nói xong đã im bặt, bởi vì Thịnh Hàn Ngọc đã từ trong xe bước ra
“Anh đến làm gì?”
Cô lập tức xoay người, đồng thời đóng cửa lại.
Cạch!
Cửa trực tiếp bị đá văng, Thịnh Hàn Ngọc bước đến.
Chuyện này khiến Ánh Tử rất tức giận, hai tay chống nạnh, trợn mắt: “Cho rằng đây là nhà các anh à, anh đạp hỏng của anh đền!”
“Được, tôi đền.”
Đồng ý rất phóng khoáng, nhưng người lại mang theo hành lí lên lầu.
“Này, anh lên đầu làm gì?”
Ảnh Tử gấp gáp chạy nhanh đến trước mặt anh, vươn hai tay ra để chặn đường, ánh mắt ngập tràn cảnh giác.
Ngày hôm đó gặp mặt là buổi tối, ánh đèn trong phòng ngủ có hơi mờ tối, trên mặt Thịnh Hàn Ngọc lại luôn mang theo kính râm, nên không cảm thấy có gì không đúng.
Nhưng bây giờ lại là ban ngày, ánh nắng bên ngoài đầy đủ, nên mới cảm giác được làn da trên mặt cô có hơi cứng nhắc.
Khoảng cách của hai người quá gần, Thịnh Hàn Ngọc lại đang nhìn cô chằm chằm, Ảnh Tử không kiên trì nổi trước, xoay người “đùng đùng” lên lầu, nhưng lại canh giữ ở đầu bậc thang.
“Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra” Hung dữ vô cùng.
Thế là Thịnh Hàn Ngọc dời mắt, nói với cô ấy: “Giản Nghi Ninh đâu?”
“Không ở đây.”
“A Sửu đâu?”
Ảnh Tử nghĩ thầm, tôi chính là A Sửu, tôi cũng là Thời Du Huyên đây, nhưng tôi không nói cho anh.
“Đuổi rồi.”
“Tại sao?”
Ánh Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Một người hầu thôi mà, đuổi thì đuổi thôi chứ làm gì có lý do? Anh quản được à?”
Từ xưa đến nay, chưa có ai nói chuyện với Thịnh Hàn Ngọc như thế này, không đúng, có một người!
Nhưng mà người đi đã đi mất rồi.
Ánh mắt Thịnh Hàn Ngọc nhìn chằm chằm vào Ảnh Tử, cô ấy lại kháng nghị: “Anh có biết phép tắc không vậy? Nhìn chằm chằm tôi làm gì? Trên mặt tôi lại không có hoa.”
Anh không nói gì, cũng không dời mắt!
Ảnh Tử bị anh nhìn chằm chằm đến chột dạ, tròng mắt xoay tròn, nảy ra ý hay: “Trách không được Giản Di Tâm không ra gặp anh, hóa ra anh là kẻ đào hoa, gặp một người thích một người.”
Câu này có tác dụng, Thịnh Hàn Ngọc dời mắt: “Cô ít tự mình đa tình đi, chẳng qua là tôi thấy cô rất quen thuộc, không có ý khác.”
"Ồ, cách cũ kĩ như thế này mà anh còn dùng à? Đàn ông không ra gì đều dùng cách này để dụ dỗ con gái.”
Ảnh Tử càng nói càng hăng, càng nói càng không có giới hạn, Thịnh Hàn Ngọc lại phát hiện rằng cô đang cố gắng ra sức, dường như là cố ý muốn đuổi anh đi.
Đúng ra thì Đỉnh Thịnh và Thiên Mã bây giờ đang là quan hệ hợp tác, thái độ của đối tác như thế thì quả là không bình thường, cô ấy dường như có gì đó không muốn cho anh biết, cố ý che giấu.
Thịnh Hàn Ngọc xuống lầu nhưng lại không đi, ngồi xuống ghế sô pha, mở máy tính lên, bắt đầu làm việc!
Ánh Tử đứng trên bậc thang rất lâu, thấy anh không có ý muốn đi, không bình tĩnh được, hỏi:
“Này, sao anh còn chưa đi?”
“Tôi không đi, tôi muốn ở đây vài ngày.”