Trong lòng Thời Du Huyên nghĩ người này lắm chuyện thật.
Nhưng vừa mới chiếm được ích lợi lớn từ người ta mà lại trở mặt ngay thì không được, cô miễn cưỡng ngồi xuống một lần nữa: “Còn gì nữa? Anh nói đi.”
“Hiện tại Đính Thịnh và Thiên Mã là quan hệ đối tác, cô lại đột nhiên phá rối ở sau lưng, việc này có vẻ không hợp lý lắm?”
Cô không ngờ Thịnh Hàn Ngọc lại đột ngột nói đến chuyện này, lúc đó vì chứng minh bản thân không phải là Giản Di Tâm, và để chứng minh năng lực của mình nên cô mới làm vậy.
Kết quả, hiện giờ chuyện này lại thành nhược điểm bị Thịnh Hàn Ngọc nắm được, Thời Du Huyên đuối lý, nên hỏi: “Thế anh muốn sao?”
Thịnh Hàn Ngọc từ tốn nói: “Chuyện này đã nhắc nhở tôi, hợp tác phải được xây dựng trên cơ sở hai bên có sự chân thành đối với nhau, đồng thời cũng phải có nguyên tắc, nếu không có nguyên tắc.”
Suốt nửa giờ đồng hồ sau, Thời Du Huyên vẫn phải ngồi nghe anh nói, hoàn toàn không thể chen miệng nổi!
Cô không ngờ tới việc một người bình thường ít nói lại nói nhiều như vậy.
Nói nhiều cũng không quan trọng, quan trọng là... anh khiến Thời Du Huyên cảm thấy lời anh nói rất hợp lý, đồng ý luôn với đề nghị và phương án mà anh đưa ra.
Nếu tất cả đều theo như anh nói, mười phần trăm cổ phần công ty vừa lấy được kia, rất nhanh sẽ hồi trở lại bằng phương thức khác!
Cũng may mỗi phương án đều được cô ghi lại vào sổ tay.
Thời Du Huyên cố tập trung hết mức hòng tìm kiếm lỗ hổng cũng như điểm mấu chốt trong lời nói của Thịnh Hàn Ngọc.
Đưa tất cả những chi tiết có vẻ như không dễ thấy mà lại có vai trò quan trọng trong phương án này ra.
Năng lực của Ảnh Tử làm cho Thịnh Hàn Ngọc không thể coi thường, hiện tại anh tin tưởng chủ tịch của Thiên Mã đúng là người phụ nữ trước mặt này, năng lực của cô bỏ xa Giản Nghi Ninh hẳn mấy con phố.
Luôn có thể khéo léo tránh đi tất cả những cái bẫy của anh, không rơi vào thế yếu chút nào.
Hai người hết nói cái này đến cái khác, lúc ban đầu phòng bị lẫn nhau, đến khi nói tới phương hướng phát triển của công ty trong tương lai thì lại nhất trí đến đáng kinh ngạc!
Dần dần, càng bàn luận càng hợp ý, rõ ràng có ý tán thưởng lẫn nhau.
Trong lúc không để ý, hai người đã trò chuyện cả một đêm, dường như đã vạch ra xong kế hoạch công tác trong một năm tới, mãi đến khi mặt trời ló rạng, Thời Du Huyên mới giật mình nhận ra, cô lại cùng Thịnh Hàn Ngọc ngây người ở đây cả một đêm!
“Tôi phải về thôi, đã muộn lắm rồi.”
Ảnh Tử đứng lên đỉnh đi, nhưng rồi do đã ngồi quá lâu nên chân tế đến mức suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.
Thịnh Hàn Ngọc đưa tay ra đỡ cô: “Cô không sao chứ?”
“Không sao.”
Thịnh Hàn Ngọc ngẩn người, đột nhiên cảm thấy Ảnh Tử rất giống Thời Du Huyên.
Nhưng anh nhanh chóng phủ định ý nghĩ hoang đường này, trí tuệ của Thời Du Huyên chỉ ngang với đứa nhỏ vài tuổi, còn chỉ số thông minh của Ảnh Tử phải chứng ngoài hai trăm.
Vẻ mặt của Ảnh Tử phòng bị nhìn anh, anh lui về phía sau hai bước, rồi ra cửa: “Tạm biệt, lần sau tôi liên hệ với cô như thế nào?”
Liên lạc bằng điện thoại đi.”
Cô không nói cho Thịnh Hàn Ngọc biết A Sửu trong biệt thự cũng chính là cô.
Người đàn ông này rất thông minh, bị anh biết được Ảnh Tử là A Sửu, anh sẽ biết Ảnh Tử giỏi ngụy trang, biết Ảnh Tử giỏi ngụy trang, nếu liên tưởng cô và Thời Du Huyên với nhau thì chút đường lui cũng không có.
“Được.”
Thời Du Huyên đi tới cửa, lấy cớ phải đi vệ sinh, phát hiện bản gốc tranh vẽ đã bị nước thấm nhìn không ra một chút hình dạng gì.
Đang muốn mở cửa lớn lại bị Thịnh Hàn Ngọc gọi vào: “Chờ một chút.”
Cô quay đầu lại: “Sao vậy?”
Trong lòng Thời Du Huyên lo lắng không yên, nghĩ thầm, chẳng lẽ lại muốn hỏi chuyện của Giản Dị Tâm à?
Mặc dù cả đêm đều bàn chuyện phát triển của công ty, nhưng Thịnh Hàn Ngọc luôn đột ngột hỏi ra một hai câu về Giản Di Tâm.
Nếu nói một lời nói dối, thì sẽ phải dùng một trăm lời nói dối để lấp cho trọn vẹn!
Câu ngạn ngữ rất hợp với tình huống bây giờ của Thời Du Huyên.
Suốt một đêm, để đối phó với một vài câu hỏi đột ngột của Thịnh Hàn Ngọc liên quan đến Giản Di Tâm, cô đã phải vắt hết óc, dùng hết tất cả trí thông minh của mình.
Vì giấu diếm nên chỉ trả lời loanh quanh, khổ không tả nổi.
Thịnh Hàn Ngọc nói: “Xin đừng nói ra ngoài chuyện chúng ta hợp tác.”
Hóa ra là thế, Thời Du Huyên thở phào nhẹ nhõm, mở miệng đồng ý: “Được, không thành vấn
Cô vừa muốn ra khỏi cửa, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng, ngay sau đó có tiếng cãi vã.
Là Giản Nghi Ninh tới đây.
Anh ấy nói vệ sĩ mở cửa, vệ sĩ lại sống chết không đồng ý...
Thời Du Huyên đẩy cửa đi ra ngoài: “Sao anh lại đến đây?”
Hai mắt Giản Nghi Ninh đỏ bừng, thoạt nhìn trông rất mỏi mệt.
“Ảnh Tử, cô không sao chứ?” Anh ấy lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới, lại thấy Thịnh Hàn Ngọc ở phía sau cô thì ánh mắt lập tức dấy lên ý công kích: “Hai người ở đây cả đêm à? Trai đơn gái chiếc, chỉ có hai người thôi à?”
Thời Du Huyên biết Giản Nghi Ninh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Anh đừng có nghĩ sai nha, ngày hôm qua chúng tôi bàn về kế hoạch công ty.”
“Bàn kế hoạch thì ở công ty mà nói, lại đến đây nói cái gì? Cũng không dẫn tôi theo, gọi điện thì tắt máy.”
Lúc này, Thời Du Huyên mới nhớ ra mình không mở máy, ban đầu là do hồi hộp, sau thì quên mất.
“Đi thôi, quay về nói cho anh.”
Cô kéo Giản Nghi Ninh đi, anh ấy lại không muốn: “Đợi lát nữa, tôi nói với anh ta mấy câu đã.”
Anh ấy bước vào cửa, bảo là muốn nói chuyện, nhưng đột ngột vung một nắm đấm lên mặt Thịnh Hàn Ngọc.
“Tôi đánh chết anh cái tên khốn kiếp!”
Vệ sĩ thấy cậu chủ bị đánh, vội chạy đến kéo Giản Nghi Ninh ra, anh ấy lại không muốn từ bỏ, vẫn không yên như thế.
“Bỏ ra, các người bỏ ra nghe không?”
Nghe thì nghe thấy nhưng không ai buông tay.
Vệ sĩ mạnh mẽ giữ chặt anh ấy, anh ấy thấy tay không đủ liền dùng chân đá...
Thời Du Huyên không ngờ Giản Nghi Ninh đột nhiên phát điên, ngẩn người một chút rồi vội cùng vệ sĩ túm lấy anh ấy: “Giản Nghi Ninh, anh lên cơn gì thế? Mau dùng tay!”
Thịnh Hàn Ngọc bị đấm một cái hơi choáng váng, chờ đến lúc hồi tỉnh lại thì cảm thấy trong mũi có chất lỏng ồ ạt chảy ra, lấy tay sờ thì cả tay đều là máu!
“Cậu chủ chảy máu rồi?”
Vệ sĩ thấy cậu chủ bị đánh chảy máu thì tức giận giơ tay lên định đánh Giản Nghi Ninh... “Dừng tay!”
Thịnh Hàn Ngọc mắng người của mình: “Đừng xen vào việc của người khác, đi ra ngoài.”
“Cậu chủ.”
“Tôi bảo các anh đi ra ngoài, không nghe rõ sao?”
Thịnh Hàn Ngọc biết vì sao Giản Nghi Ninh đột nhiên nổi giận, cũng biết rõ vì sao mình đột nhiên bị đánh. Đánh thì đánh thôi, đây là chuyện giữa hai người đàn ông, anh không muốn để cho người khác tham gia vào.
Vệ sĩ buông Giản Nghi Ninh ra, sau đó đi ra bên ngoài.
Đi ra nhưng vẫn lo lắng, ngay cả cửa cũng không đóng, vài người như hổ rình mồi canh ngoài cửa.
Thịnh Hàn Ngọc ra lệnh: “Đóng cửa lại”
Vệ sĩ không động đậy, Thời Du Huyên kéo cửa “rầm” một tiếng, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Đôi mắt của Giản Nghi Ninh tức giận như muốn bốc cháy, chỉ vào Thịnh Hàn Ngọc, chất vấn: “Vì sao anh lại nhận điện thoại của cô ấy?”
Thịnh Hàn Ngọc cười nhạo: “Cậu muốn hỏi vì sao tôi lại ở cùng cô ấy một tối mới đúng nhỉ? Muốn hỏi cái gì thì hỏi thẳng, quanh co lòng vòng không phải là tính cách của cậu đâu.”
Câu này khiến Giản Nghi Ninh suýt chút nữa lại muốn đánh anh.
Anh ấy lo Ảnh Tử khó chịu nên mới hỏi như vậy, nếu không có Ảnh Tử ở đây thì đánh thẳng luôn là xong rồi!
Một buổi tối này, có trời mới biết là anh ấy đã vượt qua như thế nào.
Vốn dĩ Giản Nghi Ninh nghỉ việc tìm ra tòa nhà mới khai trương năm năm trước ở gần đây là chuyện thực dễ dàng.
Nhưng ai ngờ người tình không bằng trời tính... Mấy tòa nhà chen chúc ở vùng lân cận hầu như đều mới mở vài năm trở lại đây.
Anh ấy đi tìm từng nơi một, chân sắp gãy đến nơi mới tìm được, kết quả là chuyện lo lắng nhất cũng đã xảy ra.
Thịnh Hàn Ngọc và Ảnh Tử ở cùng một chỗ, vệ sĩ còn bảo vệ ở ngoài cửa lớn.