"Không thấy người đầu sao lại bảo chết rồi? Không thấy đâu thì đi tìm người, chạy đến đây làm loạn đến nửa đêm làm gì?" Quản gia trừng mắt, lửa giận bốc lên, chỉ tay vào Thời Vũ Thành bước từng bước hỏi: "Ai bảo với ông là cô chủ đã chết, hả?"
Thời Vũ Thành do dự, hoàn toàn mất thế thượng phong.
Ông ấy không có cách nào để nói, cũng không thể nói: Là con gái lớn nói với tôi Huyên Huyên bị cậu chủ hại chết, sau đó tôi uống hết nửa bình rượu liền qua đây làm loạn! Mặc dù đây là sự thật nhưng không thể nói!
Quản gia cao giọng: "Ông không nói tôi cũng biết, nhất định là do Thịnh Dự Khải."
Bà tức giận đến nỗi thay vì dùng kính ngữ lại gọi thẳng tên ra.
"Không rõ là Thịnh Dự Khải có đi cùng con gái lớn của ông hay không. Bọn họ lắp súng phía sau còn ông lại nổ súng phía trước. Mấy ngày nay ông đã gây rắc rối bao lần rồi? Lần nào mà không bị bọn họ lợi dụng phóng hoả đâu? Cậu chủ thấy ông thật lòng với cô chủ nên mới không chấp nhặt với ông, ông đừng có mà không biết tốt xấu khiến cho phần tình cảm này biến mất..."
Mấy ngày nay quản gia luôn nén lửa giận, hôm nay cuối cùng cũng tìm được người có thể xả hết mắng chửi trong lòng rồi.
"Tôi tiễn ông đi."
Thời Du Huyên một tay cầm vali, một tay đẩy Thời Vũ Thành đi ra ngoài.
"Đứng lại." Thịnh Hàn Ngọc đã lâu không nói gì chợt mở miệng.
Vậy là cả hai người đều đứng lại.
Anh nói với Thời Du Huyên: "Cô không được phép rời khỏi căn biệt thự một bước, đừng hòng rời đi. Suýt chút nữa là để cô lách qua được rồi." Nói xong anh mang theo quản gia cùng Thời Vũ Thành rời đi.
Vệ sĩ vẫn canh gác ở cửa nên không thể lẻn đi được. Thời Du Huyên đứng trong phòng khách hồi lâu vẫn không thấy ai quay lại, có lẽ không quay lại nữa, thả lỏng tinh thần ra cô mới phát hiện bản thân đang đổ mồ hôi.
Mồ hôi ướt đẫm dính vào áo rất khó chịu.
Thời Du Huyên lẻn vào trong phòng tắm nước nóng, mụn trên mặt đã bị nước nóng rửa trôi đi nhưng lớp sơn đen vẫn không chịu bong ra. Cái này được vẽ bằng loại sơn dầu đặc biệt, nước nóng cũng chỉ làm cho nó nhạt đi một chút, nếu muốn rửa sạch hoàn toàn thì phải cần hết một loại thuốc chuyên dụng mới được.
Thời Du Huyên tắm xong nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Hôm nay bố nuôi cô ghé qua khiến cô cảm thấy vô cùng cảm động. Cô luôn nghĩ đến tự do, nghĩ mình có thể sống một cuộc sống hạnh phúc bên ngoài không phải là quá ích kỉ rồi sao?
Thời Du Huyên ban đầu nghĩ rằng sẽ quay lại cuộc sống gả thay một lần nữa, cũng xem như là báo đáp ẩn dưỡng dục của bố nuôi.
Nói thế nào cũng không nghĩ rằng bố nuôi của mình lại vì mình mà làm vậy!
Thời Vũ Thành là người rụt rè, ngại bị dính líu nhất từ trước đến nay ông ấy chưa từng muốn gây chuyện mà nay cô lại thấy Thời Vũ Thành tự đi tìm rắc rối cho mình, hành động đặc biệt liều lĩnh này của ông ấy đã khiến Thời Du Huyện cảm động.
Cô một mặt cảm động, mặt khác lại cảm thấy bản thân quá ích kỉ, ích kỉ vì chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ tới cảm nhận của bố nuôi.
Nhưng hiện giờ cô không thể lộ diện, mọi chuyện hình như càng ngày càng phức tạp, thân phận hiện giờ của cô là Thời Du Huyên, Ảnh Tử, A Sửu, còn bị Thịnh Hàn Ngọc nhận làm thành Giản Di Tâm.
Nên thừa nhận bản thân là ai mới được?
"Cái gì, Thịnh Hàn Ngọc kết hôn rồi sao?" Giản Nghi Ninh mở to hai mắt, kinh ngạc cùng tức giận đan xen: "Anh ấy kết hôn lúc nào? Vợ mất rồi không đi tìm lại đi tìm chị con làm gì!".
Anh ấy tức giận đến mức đá thật mạnh vào thành giường.
Bà Giản ngạc nhiên: "Không ai nói cho con biết sao, bố mẹ tưởng con đã biết từ lâu."
"Sao con có thể biết được, làm sao con có thể biết? Nếu biết trước còn có thể tránh Thịnh Hàn Ngọc như mèo vờn chuột sao? Con sớm đã mắng chửi anh ta thành con chuột luôn rồi."
Bà Giản hoàn toàn tin con trai có bản lĩnh này.
Sáng sớm hôm sau.
Thời Du Huyên ngồi trên giường, không hoá trang cũng không mang bát trên lưng, đứng dậy làm cho mình một bát mì ăn liền trước, sau khi ăn xong rồi mới mở máy tính bắt đầu bận rộn.
Không thể liên hệ được với Giản Nghi Ninh, cô đoán khoảng 80% là do bố mẹ anh ấy kiểm soát.
Thời Du Huyên sẵn sàng một tay khiến cả Giang Châu trở nên rối tung cả lên!
Bây giờ là bốn rưỡi sáng, sắc trời bên ngoài vẫn còn âm u, thị trường kỳ hạn trong nước đang nghỉ ngơi, thị trường kỳ hạn quốc tế cũng không hoạt động nhiều lúc này.
Cô bắt đầu đối phó, đầu tiên tung ra một lượng lớn Nickel trong tay.
Ban đầu khi sàn giao dịch không hoạt động, giá Nickel bán khống lập tức tụt dốc không phanh, đường K giảm vài phần, mười phút lại lộ ra ba con quạ đen!
Thị trường kỳ hạn có khứu giác rất nhạy bén, chỉ trong vòng vài phút, mọi người đã phản ứng và bắt đầu bán không theo lệnh.
Thời Du Huyên lướt nhanh mười ngón tay trên bàn phím, liên tục ăn hết tờ đơn mà mọi người tung ra, tiếp theo cô sẽ có một động thái lớn, đủ lớn để khiến Thịnh Hàn Ngọc từ bỏ ý định mở quan tài.
Bầu trời bên ngoài chuyển từ đen kịt sang xanh thẫm, sau đó đường chân trời dần lộ ra tia nắng, Thời Du Huyên cuối cùng cũng dừng động tác, đóng trang web lại.
Hoàn thành 40% Nickel đủ để giao dịch trong một tháng sau đã nằm trong tay cô, với thứ này cô sẽ có đủ tiền để thương lượng với Thịnh Hàn Ngọc.
Thịnh Hàn Ngọc đứng bên cửa sổ với ly rượu trong tay, chăm chú nhìn về phía căn biệt thự cách đó không xa.
Năm năm nay anh chưa bao giờ dám bước chân vào đó vì sợ khung cảnh đó sẽ khiến anh mất kiểm soát cảm xúc. Nhưng khi bước vào lại thấy có vẻ cũng không buồn lắm, chẳng lẽ thời gian thực sự xoá nhoà mọi thứ sao? Trong đó cũng bao gồm cả những thứ đã từng khắc sâu trong tâm trí sao?
Anh cũng có một đêm không ngủ.
Khi ra khỏi biệt thự của Giản Nghi Ninh, Thời Vũ Thành cũng không gây thêm rắc rối nào nữa, ông ấy rất hối hận vì đã để bản thân lại tiếp tục bị lợi dụng. Trước khi rời đi ông ấy đã hứa rằng sẽ không bao giờ quay lại nếu chưa hiểu rõ mọi chuyện.
Lần trước cũng nói vậy, lần sau đảm bảo sẽ bị Thịnh Dự Khải và Thời Vũ Kha kích động rồi lại đến làm loạn một phen!
Thịnh Hàn Ngọc không gây khó dễ cho ông ấy, để Thời Vũ Thành rời đi.
"Ring ring ring..."
Điện thoại trên bàn đổ chuông, là ai gọi đến lúc này?
Thịnh Hàn Ngọc cầm điện thoại trong tay, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ.
Người gọi là một cô gái: "Chào ông chủ Thịnh, tôi là đối tác của Giản Nghi Ninh, Chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Thiên Mã."
Giọng nói lạnh nhạt không mang chút nhiệt độ nào nhưng lại khiến máu trong người Thịnh Hàn Ngọc sôi lên.
"Di Tâm, là em sao?" Giọng anh vang lên đứt quãng.
Đối phương phủ nhận: "Không phải, tôi gọi cho anh vì muốn nói với anh một chút, tôi không phải Giản Di Tâm."
"Em ở đâu? Tôi muốn gặp em" Thịnh Hàn Ngọc không muốn nói chuyện vô nghĩa qua điện thoại, anh chỉ tin khi gặp trực tiếp.
Đối phương từ chối: "Không tiện."
"Không tiện?"
"Ha ha ha ha..."
Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên cười phá lên, cười đến mức chảy cả nước mắt: "Di Tâm, em cuối cùng cũng gọi điện thoại cho tôi rồi, vì sao còn không thừa nhận?"
Thời Du Huyên bất ngờ suýt chút nữa bật ra tiếng.
"Anh Thịnh, tôi nghĩ trong lòng anh tự biết Thiên Mã làm giàu dựa vào cái gì. Anh cảm thấy Di Tâm có bản lĩnh đó không?”
Thiên Mã là một công ty đầu tư mạo hiểm, ngoài tầm nhìn xa, còn phải có năng lực kinh doanh. Di Tâm học đại học chuyên ngành Mỹ thuật, hoàn toàn không am hiểu kinh doanh!
Mặc dù Giản Nghi Ninh học chuyên ngành Quản trị kinh doanh nhưng anh ấy cũng không đặc biệt thạo về lĩnh vực này.
Anh bị hỏi như vậy liền im lặng trong mười mấy giây.
Sau một hồi, Thịnh Hàn Ngọc hỏi: "Cô là ai?"
"Anh có thể gọi tôi là Ảnh Tử"
Thịnh Hàn Ngọc chế nhạo: "Ảnh Tử, là người hay quỷ?"
"Với bạn bè là người, với kẻ địch là quỷ, không tin anh có thể thử xem." Cô nói xong liền cúp máy.
Thịnh Hàn Ngọc đang định gọi lại thì Vân Triết Hạo gọi đến vô cùng sốt sắng: "Thịnh Hàn Ngọc, không hay rồi, miếng cơm trong miệng bị người khác cướp mất rồi."
"Xảy ra chuyện gì?"