Giản Di Tâm tới tìm Thịnh Hàn Ngọc hai lần, dù là khóc lóc sướt mướt đáng thương đến đâu, hay là dịu dàng kể về kỷ niệm trong quá khứ đi nữa thì Thịnh Hàn Ngọc cũng nhất quyết không thèm để ý đến cô ta.
Ba ngày sau.
“Tinh tinh tinh.”
Thịnh Hàn Ngọc vừa mới chợp mắt được một lúc, chuông điện thoại lại vang lên, là Giản Nghi Ninh gọi tới.
Anh bấm nút nghe, còn chưa kịp mở miệng nói câu nào, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói nghe vô cùng kích động của Giản Nghi Ninh: "Anh Hàn Ngọc, mau lên, tới sân bay mau lên, Ảnh Tử đang ở sân bay..."
Advertisement
Thịnh Hàn Ngọc nhảy dựng lên, áo khoác còn chưa kịp mặc đã chạy như bay xuống lầu.
Ngồi lên xe đạp chân ga xuống hết cỡ, hướng thẳng về phía sân bay mà đi.
Giản Nghi Ninh nói trong điện thoại là có người nhìn thấy Thời Du Huyên ở sân bay, có vẻ như cô sẽ có chuyến bay ngay sau đó, kêu anh phải tới ngay lập tức.
Thịnh Hàn Ngọc lái xe như bay, dọc đường đi anh đã vượt không ít lượt đèn đỏ, nhưng lúc tới được sân bay, kết quả vẫn là không kịp!
Giản Nghi Ninh ủ rũ cúi đầu đi từ trong ra, làm ra vẻ như thể mình là người từng trải vỗ vỗ hả vai anh: "Tôi cũng tới chậm một bước rồi, không tìm thấy người đầu nữa."
Mặc dù hai người chưa thể gặp được Thời Du Huyên, nhưng điều đó không có nghĩa là hai người được nản lòng.
Lần này không đuổi kịp, vậy chả lẽ ngồi máy bay cũng không đuổi kịp sao?
Thời Du Huyên chắc cũng không thể ngờ được rằng hai người này sẽ trở thành đồng minh chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, hơn nữa, bọn họ còn nhanh chóng bắt tay vào hành động.
Thịnh Hàn Ngọc vận dụng mối quan hệ ở sân bay, rất nhanh sau đó đã tìm ra được chuyến bay mà Thời Du Huyên đi, thậm chí còn biết rõ chỗ ngồi của cô.
Nơi cô muốn đến là nước L, và cả hai lập tức đặt chuyến bay kế tiếp đến nước L. Tiếc là hôm nay không còn chuyến nào nữa, vậy nên bọn họ chỉ có thể đợi đến ngày mai rồi mới xuất phát.
Đêm hôm đó Thịnh Hàn Ngọc ngủ một giấc rất ngon, đã hơn một tháng nay anh chưa có ngày nào là ngủ đủ giấc cả, hôm nay có tin tức về Thời Du Huyên khiến lòng anh trở nên kiên định vô cùng.
Mặc dù vẫn chưa gặp được cô, nhưng chính những thông tin này là điều khiến anh an tâm nhất trong mấy ngày nay.
Chỉ cần có manh mối thì mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn, anh tin rằng sau khi gặp được Huyên Huyên, anh sẽ cho cô thấy rõ tấm lòng của mình, giải thích rõ ràng những hiểu lầm mà Giản Di Tâm cố tình tạo ra cho cô nghe, và cô sẽ tha thứ cho anh.
Đứa nhỏ không còn nữa, nhưng bọn họ có thể có lại.
Mặc dù đã ly hôn, nhưng họ có thể kết hôn lại.
Lần kết hôn trước đã không có một hôn lễ long trọng, mà nhẫn cũng không có, thậm chí ảnh cưới cũng không có luôn, Thịnh Hàn Ngọc quyết định lần này anh phải bổ sung đầy đủ mọi thứ mới được.
Người khác có thì Huyên Huyên của anh cũng phải có!
Người khác không có, Huyên Huyên của anh cũng vẫn có!
Ban ngày ngồi nghĩ ban đêm lại nằm mơ.
Trong mơ, Thịnh Hàn Ngọc thấy anh đã tìm được người con gái mà anh yêu, Thời Du Huyên vẫn chân thành, chất phác như vậy, có điều cô đã gầy hơn trước rất nhiều.
Ban đầu cô giận dỗi ngó lơ anh, thậm chí còn muốn chạy trốn khỏi anh.
Anh liền bá đạo không cho cô đi, tiếp tục dùng thủ đoạn cũ - dồn đối phương vào chân tường!
Người phụ nữ nhỏ nổi giận, anh lập tức dỗ dành cô, nói cô nghe những lời sâu thẳm đáy lòng mình.
Đúng lúc này, Giản Di Tâm xuất hiện, ánh mắt ai oán, giọng điệu càng ai oán hơn, cô ta lên tiếng trách cứ anh thay người yêu như thay áo, có người mới quên người cũ, thậm chí còn quay ra nói mấy lời ác ôn với Thời Du Huyên.
Và anh đứng chắn trước mặt Huyên Huyên, nói rõ với Giản Di Tâm rằng người anh thật sự yêu là Thời Du Huyên, anh không phải người thay người yêu như thay áo.
Bởi vì đoạn tình cảm trước kia của bọn họ đã kết thúc rồi, hiện giờ người con gái trong lòng anh chỉ có mình Huyền Huyên, hơn nữa, người con gái đó mãi mãi chỉ có thể là cô và không ai thay thế được.
Giản Di Tâm rời đi, Thời Du Huyên tha thứ cho anh, hai người đã cử hành một hôn lễ cực kỳ long trọng, tất cả mọi người đều tới tham dự hôn lễ của bọn họ...
“Tinh tinh tinh.”
Vào đúng thời khắc mấu chốt nhất của giấc mộng đẹp thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thịnh Hàn Ngọc bị đánh thức thì không vui vẻ gì mấy, anh duỗi tay cầm điện thoại lên xem thử, là Giản Nghi Ninh gọi tới, anh không thể không nghe.
“Alo.”
“Hu hu hu... Máy bay gặp rủi ro... Ảnh Tử mất tích rồi."
Sau đó, Giản Nghi Ninh còn nói thêm gì nữa, nhưng giờ phút này Thịnh Hàn Ngọc không còn nghe lọt tại thêm bất cứ câu nào nữa.
Đột nhiên, anh có cảm giác như mình vẫn đang chìm trong giấc mộng ảo, anh vẫn đang mơ ngủ và chưa hề tỉnh dậy.
Không, thực chất anh đã tỉnh rồi, chỉ là giấc mộng đẹp bỗng chốc biến thành một cơn ác mộng mà thôi!
Nhưng không có vấn đề gì hết.
Thịnh Hàn Ngọc nói với chính mình: Dù cơn ác mộng có khủng khiếp đến đâu cũng không quan trọng, chỉ cần nằm mơ là có thể.
Dù nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn không ngăn được hai hàng nước mắt chảy ra, thật mặn quá.
Giản Nghi Ninh giờ cũng chỉ để tâm đến nỗi buồn của riêng mình, anh ấy khóc cả buổi vẫn không nghe thấy tiếng hồi đáp, hỏi lại: "Anh có đang nghe không đấy? Thịnh Hàn Ngọc, anh không nghe thấy tôi nói gì sao?"
Anh không trả lời, lẳng lặng ngắt máy.