Cuối cùng, Thịnh Hàn Ngọc cũng nhìn ra mặt trái của Giản Di Tâm.
“Giản Di Tâm, tôi sẽ không cưới cô, tôi sẽ tìm Huyên Huyên về đây, cô ấy sẽ mãi mãi là vợ của tôi."
“Sao anh lại ở đó?"
Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên lên tiếng, khiến Giản Di Tâm sợ đến nỗi suýt rớt tim ra ngoài.
Nhưng sau sự kinh ngạc đó là tức giận, là nỗi nhục nhã không thể tả bằng lời!
Advertisement
Anh thậm chí còn không thèm lưu luyến chút tình cảm nào với cô ta, anh hoàn toàn không màng đến chuyện tình cảm trước đây nữa.
Nhưng càng như vậy Giản Dị Tâm lại càng khủng hoảng hơn, cô ta sợ sẽ mất đi Thịnh Hàn
tức giận nên mới nói vậy thôi... Em đối với anh trước giờ vẫn chưa từng thay đổi, em vẫn luôn yêu anh mà..."
“Tút tút tút!"
Điện thoại đã ngắt kết nối.
Thịnh Hàn Ngọc lấy điện thoại của mình ra kiểm tra thử, quả nhiên cũng bị gắn GPS, Giản Di
Quả nhiên, thời gian năm năm có thể thay đổi cả một con người, nếu không phải hôm nay anh vô tình nghe được cô ta nói chuyện, thì có lẽ anh cũng không thể biết được Giản Di Tâm đã biến thành loại người này.
“Chúng ta chia nhau ra tìm đi, tôi tới nhà họ Thời, cậu tới..." Thịnh Hàn Ngọc nói một nữa rồi lại ngưng, bản thân anh cũng không biết nên để Giản Nghi Ninh đi đâu tìm thì đúng.
“Tôi quay về tìm chị ta tính sổ."
Giản Nghi Ninh không đi tìm Thời Du Huyên, anh ấy về thẳng nhà.
Nếu Ảnh Tử đã muốn trốn thì bọn họ sẽ không tìm thấy cô quả dễ dàng, vậy thì chi bằng giờ đi tìm cho cô một lời giải thích hợp lý.
Nhà họ Giản.
“Cậu chủ đã về rồi? Bà chủ, cậu chủ về rồi..." Người làm mở cửa nhìn thấy cậu chủ đã về, bà ta vội vàng chạy lên lầu kêu.
Cậu chủ đã không về nhà suốt hai ngày nay, bà chủ bọn họ thường xuyên chạy ra chỗ không người lén lau nước mắt.
“A Ninh, A Ninh, cuối cùng con cũng chịu về rồi, dì Lý làm thêm hai phần thức ăn nữa nha, làm thêm món chiên và thịt sườn kho tàu." Bà Giản chạy từ trong phòng ra, thấy con trai đã về thì vui vẻ hẳn lên.
“Giản Di Tâm đâu? Giản Di Tâm, Giản Di Tâm chị mau ra đây cho tôi!"
Hô hai tiếng không thấy ai trả lời, anh ấy định vào phòng tìm người.
Nhưng chưa kịp lên lầu đã bị mẹ túm chặt: "A Ninh, con làm gì vậy? Sao vừa về đến nhà đã hô to gọi nhỏ như thế, chị con không có ở nhà đầu.
“Chị ta đi đâu rồi?"
Bà Giản không biết giữa hai chị em đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt và thái độ của con trai thì đoán ngay ra được không phải chuyện tốt lành.
“Không biết.”
“Gọi điện thoại kêu chị ta trở về, con có việc cần tìm chị ta."
Sau khi Giản Nghi Ninh phát hiện điện thoại mình bị chị gái lén cài thiết bị định vị GPS, anh ấy đã tức giận đập vỡ điện thoại, nên hiện giờ không còn điện thoại dùng nữa rồi.
“Con phải nói mẹ nghe trước đã, rốt cuộc giữa hai chị em con xảy ra chuyện gì, sau đó mẹ mới quyết định có cho con đi tìm người không."
Bà Giản dùng ánh mắt phòng bị nhìn con trai, trước khi ra ngoài con gái đã dặn dò bà ta rất kỹ, nói là nếu A Ninh có về thì nhất định phải giữ nó ở nhà, không được để nó chạy ra ngoài nữa.
Mặc dù không biết là vì lý do gì, nhưng con gái mình nói sao bà ta nghe vậy.
Bà Giản nhìn mấy người làm rồi ra hiệu với họ, kêu họ đóng cửa rồi canh chừng cẩn thận.
Sau đó bắt đầu nói lời thấm thía với con trai: "A Ninh, chị con đã chịu khổ rất nhiều rồi, những đau khổ mất mát mà con bé phải chịu, người khác thậm chí còn không dám tưởng tượng ra đâu. Con bé có thể sống và trở về đã là ân huệ lớn mà trời cao dành tặng cho gia đình chúng ta, vậy nên, con có thể đối xử với chị con tốt hơn chút được không hả?"
Giản Nghi Ninh không phục: "Con đối xử với chị ta đủ tốt rồi, nếu là người khác thì con đã trở mặt từ lâu, chứ không phải đợi đến bây giờ đâu."
Người mẹ lại nhân cơ hội nói tiếp: "Vậy con đối xử với chị con tốt hơn chút nữa đi, coi như là giúp bố mẹ bù đắp cho chị con. Các con là chị em ruột với nhau, máu mủ ruột rà, không nên gặp mặt là coi nhau như kẻ thù như thế, coi như mẹ xin con đi..."
“Mẹ, con cần tìm chị ta có việc gấp, mẹ mau gọi điện kêu chị ta về đây ngay đi."
“Lúc ra ngoài con bé không cầm theo điện thoại di động."
Mẹ anh ấy đã nói dối, mà mỗi lần bà ta nói dối đều sẽ không nhịn được mà nháy mắt, và hiện tại cũng như vậy.
ta không giúp gì nhưng miễn không gây ra trở ngại cho anh ấy thì cũng chẳng sao. Không đúng, chắc chắn là bà ta không những không giúp gì mà còn gây thêm trở ngại.
“Con tự đi tìm." Anh ấy ra đến cổng lớn, lúc này mới phát hiện bản thân không thể ra ngoài được nữa rồi.
Người làm canh giữ cửa như thể xông trần phải đề phòng địch, có điều, người bọn họ đề phòng bây giờ chính là anh ấy.
“Tránh ra, các người giữ cửa làm gì?" Giản Nghi Ninh quát lớn, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Giọng nói của mẹ anh ấy truyền từ phía sau: "Đưa cậu chủ về phòng, nếu không có sự đồng