Tất nhiên Giản Nghi Ninh không thể cho cô một câu trả lời, anh ấy đề nghị: “Ảnh Tử, mặc kệ anh ta phát điên đi. Dù sao thì cô ở đây không còn an toàn nữa, chúng ta vẫn nên ra nước ngoài thôi.”
“Được.”
Thời Du Huyên đồng ý, Giản Nghi Ninh đã vui mừng khôn xiết.
Advertisement
Thật tuyệt vời, Ảnh Tử đã đồng ý đi cùng anh ấy.
Có Thịnh Hàn Ngọc ở Giang Châu thì lúc nào cũng như một quả bom nổ chậm, không biết khi nào sẽ nổ, nhưng Thời Du Huyên đồng ý ra nước ngoài với anh ấy thì lại khác.
Thay đổi sang một môi trường mới ở nước ngoài thì đương nhiên sẽ mang đến một tâm trạng khác.
Bây giờ Ảnh Tử mang thai là lúc cần sự quan tâm của mọi người nhất. Giản Nghi Ninh tin rằng sự chân thành của anh ấy sẽ chắc chắn như kiềng ba chân. Khi đến nước ngoài, Ảnh Tử sẽ dần quên Thịnh Hàn Ngọc và yêu mình.
Nhà họ Giản.
Khi bà Giản nhìn thấy xe của Thịnh Hàn Ngọc đậu ở cửa liền vội vàng gọi con gái: “Di Tâm, Hàn Ngọc đến rồi, mau xuống đây đi.”
Giản Dị Tâm đang ở trên lầu nghe thấy mẹ gọi, cô ta nghĩ rằng Thịnh Hàn Ngọc đến tìm mình nên khấp khởi mừng thầm.
“Mẹ đừng la lớn như vậy, lỡ người ta nghe thấy thì còn ra thể thống gì nữa.” Cô ta vừa đi xuống lầu vừa trách cử.
Bà mẹ vội vàng xin lỗi: “Mẹ xin lỗi, mẹ vội quá nên không nghĩ ra. Di Tâm, con đừng giận mẹ, lần sau mẹ sẽ chú ý”
Kể từ khi con gái trở về, bà Giản vẫn luôn đối xử rất cẩn thận, đáp ứng mọi yêu cầu và giải quyết mọi bất mãn cho cô ta.
Trên cơ bản có thể nói là cô ta muốn một thì không thể hai, đối xử với con gái tốt hơn với với con trai gấp nhiều lần.
Bà ta đã mất con gái một lần nên không thể để mất lần thứ hai.
Trong lúc nói chuyện, Thịnh Hàn Ngọc đã từ bên ngoài đi vào.
“Hàn Ngọc, anh đến tìm em à?” Giản Di Tâm tươi cười đon đả.
“Không phải, em trai em có nhà không?”
Nụ cười tươi trên gương mặt của Giản Dị Tâm như đông cứng lại nhưng chỉ là thoáng qua.
Trong giây lát cô ta đã trở lại dáng vẻ ban đầu: “Nó không có ở nhà, không biết trong khoảng thời gian này đang bận cái gì mà cứ luôn chạy ra ngoài suốt.”
Thật ra Giản Dị Tâm đang nói dối, cách đây nửa tháng, Giản Nghi Ninh đã gây gổ với gia đình một trận.
Cô ta đã cử người theo dõi Giản Nghi Ninh mới biết, sau khi Thời Du Huyên bị mất tích đã được Giản Nghi Ninh tìm ra và đây chính là điều đã khiến cô ta nổi cơn tam bành.
Cô ta có thể che giấu tâm tư của mình với Thịnh Hàn Ngọc, nhưng cô ta không thể gạt được em trai của mình.
Em trai mắng cô ta là vô liêm sỉ, là bạch liên hoa, là trà xanh.
Cô ta dùng thủ đoạn kinh tởm để chia rẽ Thịnh Hàn Ngọc và Thời Du Huyên, còn khiến cô bị sảy thai...
Giản Dị Tâm còn chưa kịp thể hiện sự tức giận thì bà Giản đã tát con trai mình hai cái, bà ta bao biện cho con gái và nói rằng tất cả những thứ này đều là của Giản Di Tâm, còn Thời Du Huyên đã cướp thành quả của người khác.
Cho nên đứa con gái làm gì cũng không quá đáng, mà chỉ lấy lại những gì thuộc về cô ta mà thôi.
Cậu con trai đối đầu với chị gái như thế chính là bị Thời Du Huyên mê hoặc.
Bà ta sẽ không bao giờ đồng ý để một người phụ nữ đã ly hôn bước qua cửa nhà họ Giản, nếu không giết chết lòng tơ tưởng của đứa con trai đối với Thời Du Huyên thì dù bà ta có chết cũng không đồng ý cho hai người họ được sống tốt.
Ông Giản vẫn luôn giữ thái độ trung lập nhưng trong vấn đề này đã đứng cùng chiến tuyến với VỢ, vì vậy mà Giản Nghi Ninh bỏ nhà đi đã hơn nửa tháng không về.
Nghe thấy Giản Nghi Ninh không có ở nhà, Thịnh Hàn Ngọc quay người định bỏ đi.
Giản Dị Tâm đứng sau nói: “Hàn Ngọc, anh tìm Nghi Ninh có chuyện gì, có tiện nói với em không? Đợi nó về em sẽ chuyển lời lại cho.” Cô ta rất thông minh, không hề tỏ ra bất mãn, luôn khiến người đối diện có thiện cảm và thấy cô ta là người hiền lành lương thiện.
Thịnh Hàn Ngọc quay lại và mỉm cười xin lỗi với cô ta: “Không có gì quan trọng cả, đợi cậu ấy về thì anh sẽ gọi điện.”
Mặc dù trong lòng Giản Di Tâm rất thất vọng nhưng cô ta không biểu hiện ra trên mặt, mà lại còn tỏ vẻ thân thiết nói: “Đã trưa rồi, anh đừng về nữa. Em xuống bếp nấu hai món mà anh thích ăn, mới có mấy ngày mà anh đã gầy đi rồi.” Cô ta đưa tay ra định vuốt ve má anh.