Trong lòng Thời Du Huyên không tin nhưng vẫn bảo người đặt tổ yến xuống, có điều cô không định ăn.
Thời Vũ Kha thấy cô đặt bát tổ yến xuống liền đứng dậy ngay lập tức, toàn nói chuyện liên quan đến Giản Dị Tâm: “Chị nghe nói vị hôn thể trước kia của chồng em về rồi?”
“Cô gái đó với chồng em chắc sẽ không nối lại tình cũ đâu nhỉ? Đàn ông ấy à, làm gì có mèo nào mà không ăn vụng, hơn nữa lại còn là người tình cũ, chắc phải đặt ở vị trí cao nhất trong lòng ấy.”
Advertisement
Thời Du Huyên không muốn nghe liên ngắt lời cô ta: “Chị đến đây làm gì? Đến chúc mừng tôi hay đến làm tôi khó chịu? Đừng nghĩ đàn ông ai cũng giống Thịnh Dự Khải. Chồng tôi chỉ yêu tôi, Giản Di Tâm đã là chuyện cũ rồi, giữa hai người bọn họ chẳng có gì cả. Chị đừng nói hươu nói vượn hủy hoại thanh danh người ta, sau này người ta còn phải lấy chồng nữa.”
Sự tự tin của Thời Du Huyên khiến cô ta thấy nực cười.
“Em gái ơi, người đàn ông của em với Giản Di Tâm còn đang ở biệt thự đối diện hò hẹn nhau kìa, chỉ có em như đứa ngốc bị lừa qua mặt thôi.”
“Chị trở về dưỡng thương cho tốt đi, sau này nói chuyện giữ lại tí đức đi, ăn nói hàm hồ đổ oan cho người khác không có lợi cho việc khôi phục vết thương đâu.” Thời Du Huyên đứng dậy, hạ lệnh tiễn khách.
Thời Vũ Kha cũng đứng dậy, nhưng cô ta không đi mà nói chắc như định: “Không tin thì em đi với chị qua bên đó xem. Lúc chị đến chính mắt nhìn thấy hai người bọn họ đứng dưới cửa sổ hôn môi, nếu như chị nói sai thì em muốn làm gì cũng được.”
“Không đi, không thể nào”
Thời Du Huyên còn lâu mới tin mấy lời linh tinh này của cô ta. Cô biết chồng mình là người như thế nào, anh ấy sẽ không ăn vụng.
“Thời Du Huyên, cô không dám đi có đúng không? Sợ bị tôi phát hiện hạnh phúc của cô chỉ là giả tạo, hoàn toàn không có thật, sợ tôi cười nhạo có đúng không?” Cô ta bắt đầu ăn nói càn quấy.
“Được, đi thì đi” Cô đứng dậy chuẩn bị đi đến biệt thự đối diện. Để phòng ngừa trường hợp Thời Vũ Kha có mai phục bất lợi gì với cô trên đường đi, cô liền để quản gia đi cùng, hơn nữa còn để Thời Vũ Kha đi trước mình.
Thời Vũ Kha đi trước, khuôn mặt không trọn vẹn lộ dưới lớp khăn nở một nụ cười gian xảo.
Quản gia đỡ cô, vừa đi vừa nhỏ giọng nhắc nhở: “Chuyển này cô đi chỉ mất công, cậu chủ không phải loại người như vậy đâu.”
Thời Du Huyên gật đầu: “Tôi biết, bây giờ ánh mặt trời không gắt nữa, coi như tôi ra ngoài tản bộ, cũng khiến cho cô ta hết hi vọng”
Quản gia phụ họa: “Cô nói đúng, nhưng cũng vẫn phải cẩn thận hơn, người chị gái này cũng không tốt đẹp gì.”
Hai người không ai coi lời của Thời Vũ Kha là thật, khi đến gần biệt thự kia cũng không thấy hai người hôn nhau như Thời Vũ Kha nói!
Đừng nói đến hôn môi, đến cả cái bóng người cũng không có!
Thời Vũ Kha đặt ngón trỏ lên môi “suyt” một tiếng ra hiệu cho hai người đừng phát ra tiếng động, sau đó chỉ chỉ lên tầng và khẽ khàng đẩy cửa đi vào biệt thự.
Thời Du Huyên đi vào theo, vừa vào đến trong nhà đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện, là giọng của Thịnh Hàn Ngọc.
“Tôi đồng ý lấy Giản Di Tâm làm vợ mình, cả đời đối xử tốt với cô ấy, bất kể là giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay khỏe mạnh... đều không rời bỏ nhau, một đời một kiếp chăm sóc cho cô ấy, đến tận khi răng long đầu bạc..”
Máu trong người Thời Du Huyên như ngừng chảy, cô đứng lặng người tại chỗ, không thể hít thở cũng không thể suy nghĩ gì được nữa, trong đầu cũng trống rỗng.
Giọng nói của Thịnh Hàn Ngọc.
Không thể nào sai được!
Giọng nam trung trầm thấp cực kỳ hay, nhưng giờ phút này lọt vào tai cô lại giống như đâm vào lỗ tai, xuyên qua màng nhĩ, như ngàn mũi tên đâm nát trái tim.
Đau lòng quá.
Thời Du Huyên đau đớn đến mức không thể hô hấp, thậm chí trong một thoáng, trong đầu cô còn xuất hiện ảo giác. Cô cảm thấy tất cả đều không phải là thật, còn cô chỉ đang nằm mơ thôi.
Giá như là một giấc mơ thì hay rồi, đầu óc cô muốn trốn tránh những trái tim lại đau đớn đến chân thật.
Ác mộng rồi cũng sẽ có lúc tỉnh lại, nhưng nếu như tất cả những chuyện này là thật, vậy cô phải đối diện với nó thế nào đây?