Nhưng lại không ngờ rằng đã đấu mấy hiệp rồi, chính mình lại bị lép vế.
Giản Di Tâm không cam lòng, không cam lòng nhận thua như thế.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cô ta dậy sớm, tự tay nấu một bữa sáng ngon lành rồi gõ cửa phòng hai người: “Hàn Ngọc, cô Thời, bữa sáng đã chuẩn bị xong”
Advertisement
Cả hai đã dậy rửa mặt, đang chuẩn bị ra ngoài.
Thịnh Hàn Ngọc mở cửa: “Người làm đâu? Sao lại là em gọi tụi anh?”
Giản Dị Tâm mỉm cười điềm đạm: “Bữa sáng là do em làm nên em muốn tự mình lên mời hai người xuống nếm thử tay nghề của em.”
Thời Du Huyên xuất hiện phía sau Thịnh Hàn Ngọc trong bộ đồ ngủ: “Cảm ơn cố Giản đã tự tay làm bữa sáng cho chúng tôi. Cô là khách mà làm vậy khiến chúng tôi cũng ngại lắm đấy.”
“Còn nữa, tôi đã gả cho anh Hàn Ngọc rồi nên sau này cô cứ gọi tôi là mợ chủ Thịnh, tránh để người làm cười nhạo sau lưng rằng cô Giản không hiểu phép tắc.”
Sáng sớm hai người phụ nữ đã đấu đá nhau, lần này là Thời Du Huyên Thắng.
Nhưng khi đến bên bàn ăn thì Thời Du Huyên không cười được nữa vì tài nấu nướng của người phụ nữ này thật giỏi.
Hơn nữa bữa sáng làm rất hợp khẩu vị của Thịnh Hàn Ngọc, anh đã ăn nhiều hơn so với bình thường.
Giản Di Tâm ngồi bên cạnh anh như một người vợ hiền, một người mẹ tốt. Cô ta bóc trứng cho anh, đưa khăn giấy và liên tục kể về những gì đã xảy ra với họ trước đây.
Thịnh Hàn Ngọc đã được đưa về thời gian trước đó, thậm chí Thời Du Huyên không thể xen vào khi cả hai đang trò chuyện.
Cô sa sầm sắc mặt, giờ cô mới nhận ra mình đã mắc sai lầm chiến lược nghiêm trọng.
Thịnh Hàn Ngọc và Giản Dị Tâm có những kỷ niệm chung, nhưng cô thì không!
Họ nói chuyện và cười nói rất vui vẻ khiến bản thân cô như người ngoài cuộc, Thời Du Huyên ghen tị, trong lòng không khỏi chua xót.
Thịnh Hàn Ngọc thấy vợ không vui nên không nói nữa mà cắm đầu ăn cơm.
Trong lòng Giản Dị Tâm rất vui mừng, chuẩn bị tiếp tục tiến lên, ăn sáng xong đã rủ Thịnh Hàn Ngọc cùng cô ta đến biệt thự đối diện để tìm lại ký ức trước đây!
Thời Du Huyên kéo lấy cánh tay chồng và nói một cách thờ ơ: “Cô Giản, e rằng ký ức mà cô đã quên chính là ký ức giữa cô với bố mẹ, nếu muốn tìm lại thì nên đi tìm bố mẹ cô mới phải.”
“Huyên Huyên nói rất đúng. Di Tâm, em đã tiếp xúc rất nhiều với bác trai và bác gái, họ cũng rất thương yêu và quan tâm đến em, em lại bỏ mặc không ngó ngàng gì đến họ như vậy sẽ khiến họ rất đau lòng.”
Thịnh Hàn Ngọc bị kẹp giữa hai người phụ nữ nên thấy thật khó xử, ăn sáng xong thì vội đi làm ngay.
Sau khi anh rời đi, Thời Du Huyên gọi quản gia đến bên cạnh và yêu cầu bà ta không được rời khỏi mình nửa bước trước khi Thịnh Hàn Ngọc về.
Chuyện của ngày hôm qua vẫn còn khiến cô sợ hãi, lỡ Giản Di Tâm lại giở trò xấu xa thì có muốn khóc cũng không kịp.
Quản gia hứa bắt đầu từ hôm nay chỉ cần cậu chủ không ở nhà thì bà ta sẽ ở bên cạnh cổ không rời nửa bước.
Khi Thịnh Hàn Ngọc ở nhà, Thời Du Huyên cũng quấn quýt lấy anh như cái đuôi, không rời nửa bước.
Giản Di Tâm muốn hãm hại Thời Du Huyên nhưng cô ta không có cơ hội nào cả. Cô ta muốn
một mình với Thịnh Hàn Ngọc để rút ngắn khoảng cách giữa họ trong năm năm qua cũng không có cơ hội.
Thời Du Huyên rất chướng mắt, Giản Dị Tâm hận cô đến ngứa răng nhưng cũng không thể làm gì hơn.
Một tuần trôi qua.
Thời Du Huyên ngày càng bình tĩnh hơn, còn Giản Di Tâm ngày càng trở nên bực bội hơn.
Cô ta phát hiện khi Thịnh Hàn Ngọc nhìn Thời Du Huyên đều ánh lên nụ cười, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều!
Ngay cả trước đây, cô ta cũng không được anh nhìn với ánh mắt như thế.
Anh là người rất kiềm chế trong tình cảm, cho dù trong lòng đã rất yêu rồi nhưng ngoài mặt cũng không thể hiện ra ngoài.
Giản Di Tâm chưa bao giờ thấy anh nhìn ai bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, tình yêu sâu đậm của anh đã không thể che giấu trong lòng nữa rồi.
Trong giờ nghỉ trưa, cả căn biệt thự im ắng không hề có tiếng động.
Mọi người đang ngủ trưa trong phòng, quản gia đang nghỉ ngơi trên chiếc sô pha trong căn phòng khách nhỏ ngoài phòng ngủ. Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, làn gió mát lạnh từ chiếc máy điều hòa nhè nhẹ thổi tới xua tan sự nóng bức ở bên ngoài.
Giản Di Tâm đang ở trong phòng gọi điện cho Thời Vũ Kha.
“Sao cô vẫn chưa xuất viện vậy? Sống trong bệnh viện có tốt không?” Giọng nói lạnh lùng còn hơn cả ly nước đá trên tay cô ta.