Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói: "Anh muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, chúng ta là bạn tốt nhất, không phải rối rắm."
Thịnh Dự Khải nói: "Năm đó, lúc chôn cất chị tôi... là quan tài rỗng."
"Quan tài rỗng?" Giọng nói của Thời Du Huyên bỗng tăng cao, quả thật cô không ngờ rằng sẽ là kết quả này. Sao lại rỗng chứ, vậy Giản Di Tâm đi đâu rồi?
Giản Nghi Ninh không bất ngờ trước biểu cảm của cô, rủ rỉ kế tiếp.
Advertisement
Năm đó, sau khi Thịnh Hàn Ngọc bất tỉnh trong đám cháy, mọi người chỉ tìm thấy anh chứ không tìm được Giản Di Tâm.
Thịnh Hàn Ngọc hôn mê ở bệnh viện nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, người nhà họ Giản tìm khắp trong đống đổ nát nơi đám cháy xảy ra cũng không tìm được người, có người nói thế lửa quá lớn, hài cốt của Giản Di Tâm đã không còn...
Dù không tìm được thi thể cũng vẫn phải chôn cất thỏa đáng. Vì vậy, Giản Di Tâm được hạ huyệt "bình thường", thứ chôn xuống là một nắm tro bụi lấy từ trong đám cháy và một bộ quần áo cô ấy thường thích.
Không nói cho Thịnh Hàn Ngọc biết chuyện này là ý của ông cụ nhà họ Thịnh.
Ông cụ hiểu rõ tính cách của cháu mình, sợ anh xoắn xuýt chuyện này mà không quan tâm đến việc của công ty cho nên cứ thế lừa anh. Ban đầu không ai nói ra, sau một thời gian dài lại càng không thể nói chuyện này ra miệng.
Thời Du Huyên đã hiểu rồi, hỏi Giản Nghi Ninh: "Cho nên anh nói với tôi chuyện này không phải để tôi khuyên Thịnh Hàn Ngọc đừng mở quan tài mà là để tôi chuẩn bị tâm lý đúng không?"
Giản Nghi Ninh khó khăn gật đầu.
Năm đó, bọn họ đều cho rằng chị gái đã chết, nhưng gần đây lại truyền đến tin tức chị gái còn sống. Bố mẹ vui mừng đến nỗi mất ngủ mấy đêm, tất nhiên anh ấy cũng rất vui mừng, nhưng Thời Du Huyên phải làm sao đây? Người khác có thể không suy xét nhưng anh ấy không thể không nghĩ được.
"Tôi đi đây."
Thời Du Huyên đứng lên đi ra ngoài.
"Tôi đưa cô đi." Giản Nghi Ninh nói.
Thời Du Huyền từ chối: "Không cần, tôi tự đi."
Không muốn làm cho Giản Nghi Ninh áy náy, cô còn quay đầu cười cười: "Tôi không sao, thật sự không sao cả."
"Được rồi."
Hai người tách ra ở quán trà, mỗi người đi theo lối đi riêng.
Dù cô cố gắng ra vẻ bình tĩnh ngoài mặt nhưng trong lòng bối rối loạn như tơi vò, nghĩ không ra manh mối.
Nếu Giản Di Tâm còn sống, hơn nữa đã trở về, vậy chắc chắn sẽ làm xáo trộn cuộc sống hiện tại.
Cô phải rút lui hay là tranh giành đây?
Thật ra thì không có gì phải tranh giành, Thịnh Hàn Ngọc là chồng của cô, cô lấy anh sau năm năm Giản Di Tâm mất tích, cô cũng không phải kẻ thứ ba chen chân vào, sao phải hoảng sợ chứ?
Thời Du Huyên tự cổ vũ bản thân, trong lòng hơi bình tĩnh lại.
"Tinh tinh tinh..."
Chuông điện thoại di động reo lên, là Thời Vũ Kha gọi đến, giọng điệu quái gở nói:
"Em gái, tôi nằm viện lâu như vậy rồi mà cô cũng không đến thăm hỏi, đúng là ăn cháo đá bát, không có quan hệ huyết thống thì tôi không phải là chị gái có đúng không?"
Thời Vũ Kha nói mấy câu này đúng là không có lương tâm.
Trước kia Thời Du Huyên đến bệnh viện thăm cô ta, cô ta khóc lóc báo Thời Du Huyên cút, mắng người ta đến đó để xem chuyện cười của cô ta, không có ý tốt.
Kết quả Thời Du Huyên không đến nữa, cô ta lại đổ oan cho người ta, nói người ta không đến là coi thường mình.
Nếu là bình thường, nhất định Thời Du Huyên sẽ đốp lại cô ta mấy câu, không thể bị oan mà không phản kích, đây không phải là tính cách của cô.
Nhưng hôm nay cô không làm vậy, mà hỏi lại:
"Bây giờ tôi đi thăm cô, là ý này đúng chứ?"
"Ừ, mang cho tôi ít đồ ăn ngon nữa."
Lúc Thời Du Huyên đến phòng bệnh, Thời Vũ Kha nhìn hai tay trống trơn của cô, không vui nói:
"Tôi nói sao con người cô càng có tiền càng keo kiệt thế, bảo cô mang cho tôi ít đồ ăn, cuối cùng chẳng mang gì đến."
Cô ta còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh lại bị mở ra, lần lượt có người đưa đồ ăn vặt, trái cây và đồ ăn vào.
Người nào cũng xách hai túi lớn đầy ắp, không đặt hết được trên bàn lại đặt xuống dưới bàn trà nhỏ.