Anh khẽ nháy mắt với Thời Du Huyên, ánh mắt kiên định khiến cô thấy an tâm hơn.
“Buông ra, anh buông tay ra đi, anh có nghe thấy không đấy!” Thịnh Dự Khải gắng sức giãy ra, nhưng tay Thịnh Hàn Ngọc cứ như chiếc kẹp sắt, tóm chặt lấy anh ta, một tay anh ta hoàn toàn không thể gỡ ra được.
Thịnh Dự Khải uy hiếp: “Không buông tay ra là tôi ấn đấy!”
Ấn đi!”
Đôi mắt sắc bén như mắt của loài chim ưng nhìn chằm chằm vào anh ta, mặt Thịnh Dự Khải bắt đầu đổ mồ hôi, vẻ mặt cũng hơi có chút hoảng loạn, thậm chí ngón tay còn cách xa nút bấm điều khiển một chút.
Advertisement
Anh ta không muốn chết, anh ta gây náo loạn một trận lớn như vậy là vì muốn đẩy người ta vào chỗ chết, còn mình thì chiếm hết mọi thứ chứ không phải là cùng chất chung với bọn họ.
Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên tung ra một chiêu khiến anh ta không ngờ tới, nhưng anh ta tin nếu mình ép Thịnh Hàn Ngọc quá, anh sẽ thật sự làm vậy.
Vì tin nên anh ta không thể mạo hiểm được.
Trong lúc gấp gáp, anh ta ngậm chiếc điều khiển vào miệng, dùng tay còn lại gỡ bàn tay đang tóm chặt lấy mình của Thịnh Hàn Ngọc.
Cơ hội đã đến.
Thời Du Huyên nhanh tay tinh mắt, cô lao tới, đấm mạnh vào cằm Thịnh Dự Khải.
Thịnh Dự Khải bị đau, miệng há ra khiến chiếc điều khiển bay ra xa, vừa khéo rơi vào tay Thời Du Huyên.
Thời Du Huyên vững vàng bắt lấy nó bằng cả hai tay, sau đó quay người chạy ra ngoài.
Xác định mình đã chạy ra nơi an toàn, cô mới kích động mà kêu lên: “Đánh cậu ta đi, đánh chết cậu ta đi, điều khiển nằm trong tay tôi rồi!”
Thực ra không đợi cô hô lên, bên trong đã xảy ra một trận ẩu đả.
Thịnh Dự Khải vốn không phải đối thủ của Thịnh Hàn Ngọc, sau hai ba cú đánh anh ta đã bị đánh gục trên mặt đất.
Vệ sĩ ở bên ngoài xông vào, hợp lực lại khống chế Thịnh Dự Khải, cởi bom ra khỏi người Thịnh Trạch Dung, cậu ta đã được an toàn.
Hai người họ không báo cảnh sát, cũng không lập tức tống Thịnh Dự Khải vào đồn cảnh sát.
Anh ta đã vào đó hai lần, lần nào anh ta cũng có thể trốn ra ngoài một cách
ranh ma.
Thịnh Dự Khải bị trói vào chiếc ghế mà ban nãy Thịnh Trạch Dung bị trói, ba người họ ngồi đối diện anh ta, vệ sĩ canh ở ngoài cửa. Dù Thịnh Dự Khải có mọc thêm cánh cũng không thể bay ra ngoài được.
“Bố đâu?” Thịch Trạch Dung hỏi.
Hôm qua lúc cậu ta tới cũng hỏi câu hỏi này, nhưng chỉ uống một cốc trà thôi đã hôn mê không biết trời đất là gì nữa.
Đợi đến khi tỉnh lại, cậu ta đã bị trói trên ghế, sau đó anh cả gọi điện tới, trên người cậu ta còn bị gài cả bom!
Lúc hỏi câu hỏi này lần đầu tiên, trong lòng cậu ta còn có chút hi vọng, nghĩ chắc là mình đã nghĩ nhiều rồi.
Nhưng sau khi trải qua chuyện này lúc nửa đêm, niềm hi vọng trong lòng Thịnh Trạch Dung càng ngày càng ít đi, chỉ còn lại một chút.
“Bố á? Bố cầm tiền bỏ trốn theo gái rồi.”
“Anh nói láo.”
Ánh mắt Thịch Trạch Dung như bùng lên lửa giận, tức đến nỗi đôi môi cũng run rẩy: “Bố gọi điện nói hết cho tôi biết những chuyện xấu xa anh làm rồi, đến lúc này rồi mà anh còn nói xằng nói bậy hả. Thịnh Dự Khải, anh có còn là người không?”
Lúc Thịnh Hải còn sống, ông ta gọi điện cho Thích Trạch Dung bảo cậu ta về tiếp quản gia tộc mà cậu ta không đồng ý.
Hôm đó hình như bố cậu ta đã uống chút rượu, nói rất nhiều rất nhiều với cậu ta, còn nói nếu mình đột nhiên mất tích thì chắc chắn là do Thịnh Dự Khải hãm hại.
Khi ấy cậu ta không để tâm, còn cho rằng bố uống say nên nói linh tinh thôi.
Nhưng mãi mà không kết nối được cuộc gọi, không liên lạc được với bố, mẹ còn bị đưa vào bệnh viện tâm thần, bấy giờ Thịnh Trạch Dung mới quyết định về nước.
Trước sự công kích liên hoàn lần lượt của bọn họ, Thịnh Dự Khải bắt đầu hoảng loạn, trong lời nói xuất hiện nhiều sơ hở, câu trước không ăn khớp với câu sau.
Cuối cùng, anh ta thực sự không thể giảo biện được nữa, chỉ có thể thừa nhận quả thực Thịnh Hải đã bị anh ta hại chết.
Cả ông nội cũng vậy.
Anh ta còn tiết lộ thêm một bí mật kinh thiên động địa: “Giản Dị Tâm chưa chết.”
Thịnh Hàn Ngọc khinh khỉnh liếc anh ta một cái, nói: “Đến nước này rồi mà cậu còn nói dối làm gì?”
“Tôi không nói dối”
Thịnh Dự Khải xụi lơ trên ghế, yếu ớt nói: “Tục ngữ có câu, trước lúc chết con người ta sẽ nói những lời thật lòng, tôi biết các người sẽ không bỏ qua cho tôi đâu, nên tôi nói dối cũng đâu có tác dụng gì. Giản Di Tâm thực sự chưa chết!”
“Cô ấy đang ở đâu?”
Thịnh Hàn Ngọc cũng không biết tại sao mình lại hỏi một câu như vậy, nhưng anh vẫn hỏi.
Thời Du Huyên nhìn anh bằng ánh mắt đau lòng.
Anh nhận ra điều đó, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy, cũng không nhìn lại cô, không an ủi cô, thực ra là vì anh thực sự không biết nên an ủi cô thế nào.
Thịnh Dự Khải lắc đầu đáp: “Tôi không biết.”