Thịnh Hàn Ngọc âm thầm bảo vệ Thời Du Huyên bên người mình, ba người đi xuyên qua sân vào đến phòng khách.
Trên bàn trà nhỏ ở phòng khách có bày sẵn trà cụ, chỉ có hai cái ly đã được dùng qua, nhưng không có một bóng người.
Advertisement
“Trạch Dung ở phòng nào? Chúng tôi đi tìm nó.”
Thịnh Dự Khải nói: “Thư phòng tầng hai, anh cả, tự mình anh lên tìm đi, tôi và chị dâu nói chuyện một lát.”
Vừa nói anh ta vừa nheo mắt quan sát Thời Du Huyên, thậm chí còn muốn táy máy tay chân: “Người đẹp nhất Giang Châu hẳn là chị mới phải, Thời Vũ Kha so với chị, ngay cả xách giày cũng không xứng...” Móng vuốt của anh ta không đứng đắn sờ mặt Thời Du Huyên.
“Bốp!”
Một bạt tại hung hăng giáng xuống mặt anh ta, Thời Du Huyên ra tay rất nhanh, lực tay cũng rất mạnh.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mặt Thịnh Dự Khải đã nhanh chóng sưng lên, năm dấu tay đỏ rực hiện hữu trên khuôn mặt của anh ta.
“Chị dâu nhỏ ra tay cũng thật ác độc, nhưng mà tôi chỉ thích tính tình này của chị thôi.." Thịnh Dự Khải còn to gan dám câu dẫn Thời Du Huyên ngay trước mặt Thịnh Hàn Ngọc.
Bị người ta đánh cho một bạt tại vẫn chưa chịu từ bỏ, còn định lân thêm một bước, nhưng lần này Thịnh Hàn Ngọc không có lạnh mặt đứng cạnh xem nữa.
Anh để vợ mình ra phía sau bảo vệ, nhanh chóng đưa chân lên đá vào ngực Thịnh Dự Khải một cú.
Một cú ngay ngực làm cho Thịnh Dự Khải ngã thẳng ra sofa, thậm chí thiếu chút nữa làm cho anh ta tắt cả hơi, một lúc lâu sau mới tỉnh lại.
Thịnh Hàn Ngọc nhỏ giọng nói với vợ mình: “Em ra ngoài gọi người đi.”
Hai người đều cảm giác được có gì đó không ổn, Thịnh Dự Khải làm người âm hiểm nhưng lá gan không lớn lắm, vẫn luôn có tâm tư không bỏ với Thời Du Huyên.
Mới vừa nãy dám làm ra hành động gan lớn tày trời kia chứng tỏ anh ta có bài tẩy sau lưng!
Lần này Thời Du Huyên không phản đối, chuẩn bị lặng lẽ ra ngoài gọi người.
“Đứng lại”
Thịnh Dự Khải nghiêm khắc chỉ trích: “Nơi này là nhà lớn nhà họ Thịnh, cô coi đây là căn biệt thự nhỏ rách nát của cô sao, muốn ra ngoài thì có thể ra à? Cô dám ra ngoài một bước tôi nhất định sẽ khiến cho Thịnh Trạch Dung nổ tan xương nát thịt, hai người tự quyết định đi.”
Anh ta lấy ra một điều khiển từ xa nhỏ màu đen, tựa như chìa khóa xe.
“Ưm... ưm.”
“Xoảng.”
Thư phòng trên lầu truyền ra âm thanh, mặc dù không lớn nhưng hai người đều đã nghe ra giọng nói quen thuộc, là Thịnh Trạch Dung.
Sắc mặt Thịnh Hàn Ngọc biến đổi: “Cậu đã làm gì Trạch Dung? Thịnh Dự Khải cậu là cầm thú hả? Lần trước hại chết ông nội, bây giờ lại nhắm đến Trạch Dung, nó là em trai ruột của cậu đó.”
“Bớt nói nhảm đi, không muốn nghe tiếng nổ thì nhanh lên lầu.”
Trong tay Thịnh Dự Khải không biết từ lúc nào đã có thêm một con dao nhỏ, một tay anh ta cầm dao một tay cầm điều khiển từ xa, ngón tay cái đặt trên nút điều khiển, hai người nhìn thấy mà hoảng cả hồn.