Nếu ánh mắt có thể giết được người, Giang Nhã Đan đã chết dưới ánh mắt sắc bén của Thịnh Hàn Ngọc mấy trăm lần rồi.
Chẳng qua anh không thể trực tiếp mắng mỏ một người phụ nữ lớn tuổi được, vì vậy một tràng lửa giận đều trút lên người Giản Nghi Ninh.
Thịnh Hàn Ngọc quát lên với Giản Nghi Ninh: "Cậu rảnh rỗi không có chuyện gì hay là ngứa mắt vì Huyên Huyên sống quá tốt hả? Chuyện vớ vẩn như vậy tìm Huyên Huyên làm gì? Dù người phụ nữ bên trong có chết thì cũng là cô ta tự chuốc vạ vào thân, đáng đời! Sau này cậu còn nói chuyện rách nát của cô ta cho Huyền Huyên nữa, cậu không xong với tôi đâu."
Advertisement
Giản Nghi Ninh đã sớm hối hận rồi. Quan hệ giữa Thời Vũ Kha và Ảnh Tử trong khoảng thời gian này khá ổn, cô ta xảy ra chuyện như vậy cho nên anh ấy mới liên lạc cho Ảnh Tử, chỉ nghĩ hai người là chị em gái chứ không nghĩ quá nhiều.
Từ trước đến nay anh ấy chưa từng tiếp xúc với Giang Nhã Đan, không hề biết bà ta nhìn thấy Ảnh Tử đã lập tức vu khống cho cô là hung thủ.
Vì vậy nên khi bị Thịnh Hàn Ngọc quát, anh ấy cũng không nói câu nào, chỉ cúi đầu giống như một đứa bé to xác làm sai chuyện.
Thời Du Huyên không nhìn nổi nữa, vốn cũng đâu phải chuyện liên quan đến Giản Nghi Ninh, cô biết Giản Nghi Ninh báo cho cô cũng chỉ vì lòng tốt mà thôi.
Nhưng không thể an ủi anh ấy trước mặt Thịnh Hàn Ngọc, càng không thể giải thích giúp cho Giản Nghi Ninh.
Cô biết chồng mình có tính cách thế nào mà.
Bình thường lúc nào cũng tốt, nhưng mỗi khi gặp Giản Nghi Ninh là lập tức biến thành củ cải ngâm chua trong vài giấm một năm rồi... chua từ trong ra ngoài!
1
"Vừa rồi bác sĩ có nói gì không?" Cô lặng lẽ nói lảng sang chuyện khác.
Giản Nghi Ninh còn chưa kịp trả lời, Thịnh Hàn Ngọc đã ôm Thời Du Huyên vào trong ngực kéo cô đi ra ngoài:
"Đừng hỏi, nếu như chết ở bên trong thì người phụ nữ kia lại bảo do em làm hại đấy."
Giang Nhã Đan thấy hai người muốn đi thì cuống lên, đến trước mặt hai người ngắn Thời Du Huyên lại:
"Huyền Huyên, con không được đi. Bây giờ chưa tìm được hung thủ, cũng chưa biết tình hình Vũ Kha bên trong ra sao... Mẹ chỉ có một mình còn là người đáng tin cậy, nếu con đi mẹ tìm ai bàn bạc đây."
Bà ta thầm quyết tâm trong lòng, dứt khoát quỳ "phịch" xuống trước mặt Thời Du Huyên:
"Mẹ van xin con, van con đừng mặc kệ Vũ Kha. Con bé là chị của con, hai đứa lớn lên với nhau từ nhỏ, con không thể nhẫn tâm bỏ mặc nó lúc này được..."
Bà già này cực xấu xa, vào lúc này rồi vẫn còn nói những câu đâm vào lòng người, vô tình cố ý gản danh "kẻ xấu", "nhẫn tâm" lên người Thời Du Huyên.
"Giản Nghi Ninh!"
Giọng Thịnh Hàn Ngọc quát lên làm Giang Nhã Đan kinh hãi ngã ngồi xuống đất không dám khóc nữa.
Giản Nghi Ninh buồn bã bước đến: "Anh Hàn Ngọc, em biết lỗi rồi, em không nên gọi điện thoại cho Ảnh Tử."
Thịnh Hàn Ngọc không quan tâm đến chủ đề này, nói với Giản Nghi Ninh: "Bệnh viện này của cậu bao nhiêu tiền? Ra giá luôn đi để tôi mua, bảo viện trưởng tới đây đẩy người trong phòng phẫu thuật ra ngoài vứt ra đường lớn ngay lập tức."
Những gì anh nói chỉ là lời cáu giận, dù có thể mua lại bệnh viện ngay tức khắc cũng không thể vứt bệnh nhân đang phẫu thuật ra đường được.
Người khác có làm hay không không quan trọng, quan trọng chính là Giang Nhã Đan tin thật, lập tức buông tha Thời Du Huyền đến cầu xin Thịnh Hàn Ngọc, nhưng còn chưa chạm tới vạt áo của người ta đã bị đạp sang một bên.
"Cút ngay, chúng tôi đang bàn công việc, không đến lượt bà nói chen vào"
Giang Nhã Đan hoàn toàn rối loạn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ hung hăng quấy rối vừa rồi, ngay cả ý muốn vu oan hãm hại Thời Du Huyên cũng không nghĩ đến nữa.
Bà ta biết không chọc được vào Thời Du Huyên, lập tức đổi lời khai với cảnh sát kia, thừa nhận ban đầu chính mình vu oan giá họa Thời Du Huyên là bởi vì cô sống tốt hơn con gái ruột của mình nên đổ kị sinh ra ý nghĩ xấu xa.
Còn chủ động viết một bản "Thư nhận tội" giao cho Thời Du Huyên, cam đoan thề hẹn son sắt với cô, sau này mình không dám đối đầu với cô nữa, mong cô nể mặt Thời Vũ Thành tha thứ cho mình và Thời Vũ Kha.
Ban đầu bà ta định nói "Tha thứ cho mẹ, bỏ qua cho chị con", chẳng qua lời ra đến miệng lại gắng gượng nuốt xuống không dám nói.
Bà ta không dám nói bất cứ câu nào có thể gây tổn hại đến danh tiếng của Thời Du Huyên nữa, rất sợ lại chạm đến ranh giới cuối cùng của Thịnh Hàn Ngọc, dẫn đến sự trả thù quyết liệt hơn.
Giang Nhã Đan khóc lóc sụt sùi, hối hận là thật, sám hối cũng là thật.