Anh ta không ngu, anh ta đã cảm giác được vợ mình không thích.
Dần dần anh ta phát hiện cuộc sống thế này cũng rất tốt.
Có thể tùy ý tưởng tượng mình là nhân vật trong phim, còn rất an toàn không sợ bị ai trả thù. Vừa giải quyết được vấn đề sinh lý vừa có thời gian chơi game, dần dần trở thành người đàn ông nghiện máy tính chỉ thích ru rú trong nhà không thèm để ý đến chuyện bên ngoài.
Nhưng Thịnh Hải đột ngột đá cửa xông vào, khiến anh ta mất hết mặt mũi nên mới giật mình bật thốt mắng đuổi bố mình ra ngoài.
Thịnh Hải cũng không ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy, sững người một lúc rồi tàn nhẫn quăng một cái tát vào mặt con trai mình: "Thứ không có tiền đồ! Tao tưởng mày chỉ bị người phụ nữ đó che mắt khiến cho đầu óc mù quáng, không ngờ mày lại không biết xấu hổ như vậy!"
Trong suy nghĩ của Thịnh Hải, một người đàn ông có mấy người phụ nữ cũng không có gì lạ, thậm chí phản bội hôn nhân cũng chẳng sao. Đây đều là bản lĩnh của đàn ông.
Nếu ngay cả một người phụ nữ cũng không tìm được, chính là không có bản lĩnh.
Trong mắt ông ta, chuyện Thịnh Dự Khải vừa làm là chuyện chỉ có người đàn ông không có tiền đồ nhất mới có thể làm!
"Ông đánh tôi?"
Thịnh Dự Khải hết sức kinh ngạc và khiếp sợ. Nhưng dù trong mắt bừng bừng lửa giận, anh ta cũng không dám đánh trả.
Lúc này Bách Tuyết mới từ dưới lầu đi lên, trên trán sưng lên như một cái túi lớn, được người giúp việc một bên đỡ tay một bên vịn eo mới có thể đứng thẳng.
Thấy con trai mình cũng bị đánh, Bách Tuyết tức giận lao lên định liều mạng với Thịnh Hải!
"Thời Vũ Kha đã sắp bán sạch cái nhà họ Thịnh này rồi, vậy mà các người vẫn chỉ biết nhìn tôi không vừa mắt, đồ vô dụng."
Thịnh Hải vẫn còn mắng người nhưng hai mẹ con đã không xông lên nữa. Chỉ vội vàng hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì?
Ông ta lấy một tờ báo trong cặp công văn ra, ném trước mặt hai người: "Tự xem đi."
Có thể dễ dàng nhìn thấy tiêu đề trên trang nhất của Nhật báo Kinh tế và Tài chính là tin tức tập đoàn Thịnh Thế sẽ hợp nhất với Đính Thịnh!