Thịnh Hàn Ngọc không dẫn theo vệ sĩ mà tự mình đến nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị mọi người trong tiểu khu chú ý.
Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xám bạc, trên mặt đeo kính râm. Tuy rằng kính râm đã che khuất đôi mắt giống như chim ưng nhưng vẫn không ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú của anh, ngũ quan cương nghị, đường nét rõ ràng.
Vết bầm tím ở hốc mắt do bị Giản Nghi Ninh đấm hôm qua đúng lúc cũng được kính râm che giấu hoàn toàn.
Thịnh Hàn Ngọc chỉ tùy ý đứng yên ở đó đã đẹp trai hơn siêu mẫu nam bước lên sân khấu nhiều!
Tỷ lệ người quay đầu lại nhìn là 300%.
Thời Du Huyên giả vờ như không nhìn thấy anh, thậm chí không buồn xuống xe mà lái xe lướt thẳng qua bên cạnh.
Anh lên xe, đuổi theo phía sau.
“Thời Du Huyên, dừng lại.” Khi Thời Du Huyên chuẩn bị vào cổng, Thịnh Hàn Ngọc chạy vội đuổi theo từ phía sau, một phát bắt được tay của cô: “Anh muốn nói chuyện với em.”
“Anh muốn nói gì? Tôi không muốn nói chuyện với anh.” Thời Du Huyên tức giận muốn giật tay mình khỏi tay anh.
Nhưng giật hai lần vẫn không thành công.
Mặc dù nắm chặt tay cô nhưng anh cũng không làm cô đau. Nếu như đã chủ động tới tìm thì anh sẽ không tỏ ra yếu thế: "Em phải nói chuyện với anh, không thể thương lượng.”
Thời Du Huyên nổi giận, thầm nghĩ xem anh đến đây làm gì?
Cô rất hiểu tính cách của Thịnh Hàn Ngọc. Nếu anh không muốn hòa giải thì sẽ trực tiếp gặp cô ở cục dân chính, nếu anh không đến đó thì tức là anh muốn hòa giải. Nhưng nếu đã muốn hòa giải thì chẳng phải anh nên dùng thái độ mềm mỏng nhận sai với cô sao? Chẳng lẽ anh cảm thấy cô là người thành thật dễ bắt nạt?
Thời Du Huyên dùng sức hất tay anh ra lần nữa, lấy hai tay che lỗ tai, miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Không nghe, không nghe, con rùa niệm kinh…”
Thịnh Hàn Ngọc: “…”
Trái tim của Thịnh Hàn Ngọc lập tức biến thành một vũng nước.
Người phụ nữ này…
Anh kéo Thời Du Huyên, ôm cô vào lòng.
Thời Du Huyên trợn tròn mắt.
Tình huống gì thế này?
Rõ ràng cả hai đang cãi nhau đấy, sao lại không ra bài như trong sách vở thế này?
“Buông tôi ra, thật đáng ghét. Thịnh Hàn Ngọc, anh buông tôi ra…”
Thời Du Huyên giơ nắm tay trắng nõn đấm lên ngực anh, người đàn ông chẳng những không buông ra mà còn ôm chặt hơn, thì thầm vào tai cô: “Anh đã lên TV nói rất rõ ràng, sao em lại không chịu tin tưởng anh?”