“Cappuccino của cô này.” Giản Nghi Ninh tỏ ý bảo Thời Du Huyên ngồi xuống uống một ít cà phê rồi hẵng đi.
Bình thường Thời Du Huyên rất thích Cappuccino của Starbucks, nhưng không biết sao hôm nay cô nhìn đã thấy ngán.
Thậm chí chỉ ngửi thôi đã không chịu được.
Cô đưa tay bịt mũi, thúc giục Giản Nghi Ninh: “Đi thôi, mùi này tôi không chịu nổi.”
“Ồ, vậy đi thôi.”
Anh ấy xốc lại cái túi leo núi đeo lên người, Thời Du Huyên đã nhanh chóng đi ra ngoài đứng chờ anh ta.
“Làm sao vậy, yêu đương với Thịnh Hàn Ngọc thì cả tính tình cũng sửa luôn hả?”
“Đừng nhắc đến anh ấy nữa.”
Thời Du Huyên giận tím mặt.
Càng không cho nói, Giản Nghi Ninh lại càng muốn nói: “Uầy, có phải là hai người đang cãi nhau không? Nói thế thì tôi vẫn còn chút cơ hội nhỉ… Làm sao mà hai người lại gây lộn, nói một chút cho tôi nghe đi, tôi làm chủ cho cô…”
Thời Du Huyên không muốn nói, cũng không nói được.
Dù sao thì cũng không thể nói là: “Bởi vì Thịnh Hàn Ngọc vẫn còn chưa quên chị anh, nên tôi rất ghen tị, ghen xong thì tức giận, tức giận mấy ngày trời vẫn chưa nguôi.”
Nếu Giản Nghi Ninh và Giản Di Tâm không phải chị em sinh đôi, có lẽ cô sẽ nói chuyện này cho người bạn tốt này, cũng có chỗ để kể khổ.
Nhưng Giản Di Tâm và Giản Nghi Ninh là chị em ruột, chuyện này nói ra càng thêm xấu hổ.
Cô dứt khoát lái sang chuyện khác: “Sao đột nhiên anh lại về nước? Không phải đi nước ngoài định cư hả?”
Giản Nghi Ninh: “Thôi đừng nói nữa, tôi mới ra nước ngoài được ba tháng, mẹ tôi cứ ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, một ngày gọi video cho tôi ít nhất ba lần để kêu tôi về nhà, ý chỉ của mẫu hậu không được phép phản kháng, tôi còn không trở về được sao!”
Anh ấy vẫn chưa nói, bởi vì ở nước ngoài, anh ấy quá nhớ nhung một người nên mới quyết định trở về.
Vốn dĩ anh ấy vẫn chưa quyết định, nhưng hai ngày trước, anh ấy nhận được một tin nhắn ẩn danh trên Twitter, nói là Thời Du Huyên và Thịnh Hàn Ngọc gây lộn, rất có thể dẫn đến tan rã, nên anh ấy mới trở lại!