Lần nào cũng đâm bầm dập mặt mũi, nhưng giống như là không cảm nhận được đau đớn, còn lần lượt đâm vào tường “rầm rầm”!
Ngây người trong hoàn cảnh này khoảng cỡ ba ngày, Bách Tuyết cũng không biết bà ta làm sao có thể chịu đựng được nổi nữa.
Mới ban đầu bà ta còn đau khổ cầu xin nhân viên y tế bên ngoài, thề bản thân không bệnh.
Sau đó “Nấm” và “Xương rồng” cũng học theo dáng vẻ thề tốt của bà ta: “Tôi không bệnh, tôi là nấm, các người hãy đưa tôi về lại rừng rậm đi.”
Một người khác gật đầu phụ họa: “Tôi là xương rồng, tôi không muốn bị nhốt chung với nấm, tôi phải về sa mạc.”
Vì thế không ai để ý đến bọn họ nữa.
Vào lúc Bách Tuyết cảm giác bà ta đã sắp chết mất rồi, cửa sắt bên ngoài cuối cùng đã được mở ra, đến phiên bà ta làm kiểm tra đo lường.
Kết quả kiểm tra đo lường chứng tỏ bà ta có triệu chứng cáu kỉnh và bệnh trầm cảm.
Bách Tuyết tuyệt vọng, cho rằng bà ta sẽ tiếp tục bi nhốt với mấy người… Không phải thực vật kia, thậm chí bà ta đã tính là sẽ nhảy ra khỏi văn phòng bác sĩ rồi!
Bà ta thà chết chứ không muốn tiếp tục ở chung với bọn họ, cứ tiếp tục như vậy thì không qua bao lâu, bà ta không cần kiểm tra cũng sẽ bị bệnh tâm thần thật mất!
Cũng may trời không tuyệt đường của ai, bác sĩ nghe một cuộc điện thoại rồi thông báo bà ta có thể xuất viện, Bách Tuyết mừng như điên nhưng cũng không quên hỏi ai đã đưa bà ta vào đây.
Vốn quy định là không thể nói với “Người bệnh”, Bách Tuyết đã tháo vòng tay vàng trên cổ tay lau vài cái rồi nhét vào trong túi bác sĩ.
Vì thế bà ta đã nhìn thấy tên của Vương Dĩnh Chi ở phần ký tên.
…
Một ngày sau khi Bách Tuyết vừa ra viện đã đến biệt thự Vương Dĩnh Chi gây chuyện ầm ỹ, Vương Dĩnh Chi và Thịnh Giang trốn trong nhà run bần bật, vốn không dám đi ra ngoài giằng co với Bách Tuyết.
Lúc trước bà ta khoe khoang bao nhiêu, thì bây giờ túng quẫn bấy nhiêu.
Bách Tuyết làm ầm một hồi không được đáp lại, nín thở nén giận nói ra những lời độc ác: “Vương Dĩnh Chi chị đúng là đồ thiếu đạo đức, đừng tưởng chị trốn là tôi không có cách bắt được chị, để tôi xem!”