Vương Dĩnh Chi sẽ không từ cơ hội có thể khoe khoang thế này, thấy thái độ Thời Vũ Kha còn khá tốt, đoán chừng có lẽ sẽ không sao, dứt khoát thừa nhận: “Cô ta còn chưa về sao? Lúc trước cũng chỉ là tôi tức quá, cô ta luôn chống đối con trai tôi, tôi làm mẹ nó nếu không làm gì bà ta thì bà ta cho rằng người nhà chúng tôi dễ bị ức hiếp thì sao?”
“Nếu như cháu không cầu xin thay, tôi còn bắt cô ta ở bên trong tiếp tục chịu khổ, có điều nếu cháu đã lên tiếng thì tôi vẫn phải cho cháu mặt mũi, yên tâm đi, tôi đến bệnh viện tâm thần đón người.”
Nụ cười của Thời Vũ Kha có vẻ chân thành rất nhiều: “Cảm ơn bác gái, làm phiền bác rồi.”
“Cũng không có vất vả gì, ngày sau cháu có thể nhớ tôi tốt là được rồi, đừng có ăn cháo đá bát giống như mẹ chồng cháu, đừng chỉ lợi dụng người ta về phía trước xong rồi thì đá người ta đi…”
Vương Dĩnh Chi bày đủ uy phong ở nhà họ Thịnh, nhưng vẫn chưa đi, quanh co lòng vòng muốn kiếm đồ tốt.
Thời Vũ Kha bảo người làm mở nhà kho ra, lấy huyết yến, bào ngư, vây cá. hải sâm trân quý của mẹ chồng nhét đầy vào cốp xe bà ta!
Nhét đến đầy ắp, đến mức suýt nữa thì không thể đóng nắp xe lại được nữa.
Vương Dĩnh Chi cảm thấy mỹ mãn rồi nên rời đi, chạy về nhà cất đồ đạc trước, đương nhiên cũng không bỏ qua mà ba hoa khoác lác với chồng một phen, sau đó mới đi bệnh viện tâm thần đón Bách Tuyết.
Có điều khi bà ta đến, Bách Tuyết đã bị thả ra rồi, mới vừa đi, hai người đã bỏ lỡ nhau!
Tuy rằng không cần lo lắng cho bà ta, nhưng Vương Dĩnh Chi cũng không thể đi tay không một chuyến, bà ta gọi điện thoại nói với Thời Vũ Kha là Bách Tuyết sẽ lập tức về nhà, bảo cô ta chuẩn bị đón mẹ chồng cho tốt, còn làm ra giá người lớn, chỉ đạo Thời Vũ Kha phải làm thế này làm thế kia.
Nếu Vương Dĩnh Chi biết, không lâu sau đó sẽ có một phiền phức lớn chờ bà ta, nhất định bà ta sẽ không ôm chuyện này lên người mình.
…
Bách Tuyết ở trong bệnh viện tâm thần mất mấy ngày, gầy mất mười cân!