Lúc này Thời Vũ Kha cũng dẫn các bác sĩ chạy tới, bác sĩ bảo y tá tiêm vào bắp tay anh ta, rất nhanh Thịnh Dự Khải đã chìm vào ngủ say lần nữa.
“Bác sĩ, tại sao con trai tôi lại vậy chứ? Thằng bé bị làm sao vậy, hả?” Một con mắt Bách Tuyết bị bầm đen, là mới bị con trai đánh.
Bây giờ bà ta chẳng quan tâm mình có đau hay không, lòng dạ chỉ đặt trên con trai mà thôi.
Bác sĩ bảo bà ta đừng nóng nảy, phân tích khi Thịnh Dự Khải tỉnh lại bị như thế rất có thể là vì chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ, tình huống cụ thể còn cần phải kiểm tra thêm một bước nữa.
Cũng may kết quả kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ cũng không quá xấu, Thịnh Dự Khải vì đột nhiên chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên không chấp nhận được, những mặt khác thì không có ảnh hưởng quá lớn.
Bệnh viện mời bác sĩ tâm lý đến đây, chờ khi anh ta tỉnh lại lần nữa sẽ bắt đầu xoa dịu tâm trạng của anh ta.
Sau khi được xoa dịu thì tình trạng của Thịnh Dự Khải đã tốt hơn nhiều, nhưng lại trở nên im lặng ít nói, hơn nữa còn rất là dựa dẫm vào Thời Vũ Kha!
Mức độ dựa dẫm đã cao đến mức thậm chí cô ta đi tắm rửa thay quần áo, đi WC mà không ở trước mặt anh ta, anh ta đều sẽ lo lắng không yên.
Bách Tuyết và Thịnh Hải lén bàn bạc: “Ông nói có khi nào Thời Vũ Kha bỏ thuốc con trai chúng ta không?”
Thịnh Hải trừng bà ta: “Đừng nói bậy, cẩn thận lời này bị Vũ Kha nghe thấy đó.”
Bách Tuyết không để bụng, khịt mũi coi thường: “Hai ta lặng lẽ nói, cũng chẳng có người khác thì làm sao cô ta nghe được? Trừ phi ông nói với cô ta… Tôi cảnh cáo ông đó Thịnh Hải, thậm chí tôi có thể chịu đựng được đám phụ nữ bên ngoài của ông sinh con riêng, nhưng ông không được nhúng chàm Thời Vũ Kha, một cái ngón tay cũng không được!”
Cũng không trách Bách Tuyết lo lắng, Thịnh Hải đã có tiền án.
Khi hai người mới kết hôn không lâu, Thịnh Hải đã có qua lại mập mờ với em gái của bà ta, nếu không phải Bách Tuyết nhìn thấy rồi làm ầm lên, nói không chừng em gái của bà ta cũng thành người tình đầu tiên của Thịnh Hải.
“Nói hươu nói vượn, đó là con dâu của tôi, cho dù tôi có háo sắc cũng sẽ không động vào nó, bệnh thần kinh.” Thịnh Hải mắng bà ta.
Mắng thế nào cũng được, chỉ cần không gây ra chuyện xấu là được, Bách Tuyết bị mắng cũng không giận, lời hứa hẹn của chồng càng làm bà ta yên tâm.