Mới vừa ra ngoài đã bị phóng viên bắt gặp, bọn họ canh trước bệnh viện mấy ngày mà chỉ gặp Thịnh Hải và Bách Tuyết, bên cạnh hai người còn có vệ sĩ che chắn nên căn bản là không đến gần được.
Bây giờ vợ Thịnh Dự Khải đã xuất hiện, vậy mà bên cạnh còn chẳng có tên vệ sĩ nào, quả thực chính là cơ hội tốt ngàn năm có một!
Một đống người đột nhiên “ào ào” trào ra từ bốn phương tám hướng, các microphone dài ngắn không đồng nhất đồng loạt chỉ vào Thời Vũ Kha.
“Cô Thịnh, xin hỏi chồng cô nằm viện, trong lòng cô nghĩ như thế nào?”
“Cô sẽ ly hôn chứ?”
“Bố mẹ cô rất bất mãn với cuộc hôn nhân này, vì sao cô còn muốn làm trái ý bố mẹ, là bởi vì tài sản nhà họ Thịnh sao?”
“Nghe nói quan hệ của cô và chủ tịch tập đoàn Thiên Mã không tốt, ở lại nhà họ Thịnh là bởi vì sợ bị trả thù hay còn nguyên nhân gì khác?”
…
Rất nhiều vấn đề, tất cả đều vừa nhạy cảm vừa sắc bén, Thời Vũ Kha chẳng muốn trả lời câu nào.
“Tránh ra, mọi người tránh ra.”
“Vấn đề của mọi người đều chứa các nghĩa khác, tôi từ chối trả lời.”
Bây giờ Thời Vũ Kha đã bắt đầu hối hận, hối hận vừa rồi đã từ chối đề nghị dẫn theo vệ sĩ của mẹ chồng.
Vừa rồi cô ta không đồng ý là vì không muốn để vệ sĩ trở thành tai mắt của Bách Tuyết, kết quả lại xem nhẹ chuyện bị phóng viên bao vây!
Cô ta không muốn bị phỏng vấn, nhưng khó khăn lắm đám phóng viên mới gặp được Thời Vũ Kha, giống như là mỡ treo miệng mèo, tất cả đều muốn phỏng vấn Thời Vũ Kha để lấy tin tức có một không hai, làm sao có thể tha cho cô ta được.
Ngay vào khi Thời Vũ Kha không còn chỗ trốn được, đột nhiên có một bàn tay to nắm lấy tay của cô ta, nhỏ giọng nói: “Xe đỗ bên phải.” Sau đó dùng cơ thể ngăn cản các phóng viên, bảo vệ cô ta chạy trốn.
Là bố tới.
Thời Vũ Kha khom lưng chạy ra ngoài, xe của bố đỗ cách đó không xa, cửa xe mở ra, cô ta chui vào trong ghế phụ, cùng lúc đó Thời Vũ Thành cũng chạy tới, ngồi vào trong xe đóng cửa lại, cuối cùng dẫm chân ga… phóng “Vèo” ra ngoài.
“Bố thật tốt.”
Thời Vũ Kha ôm lấy eo bố làm nũng.