Thịnh Dự Khải: “Bố lại nhắc đến chuyện này? Chúng ta không phải đã nói phải để chuyện này nát trong bụng, mãi mãi cũng không được nhắc đến à? Bố còn nhắc đến? Dù sao con mà chết thì bố còn có mấy đứa con đâu, bọn họ đều ước gì con xuống đài nhường chỗ cho bọn họ…”
Thời Vũ Kha kinh hãi vô cùng, suy nghĩ rời khỏi Thịnh Dự Khải chưa bao giờ mãnh liệt như thế này.
Trước kia anh ta tìm phụ nữ, vẫn chỉ là đau lòng thôi, bây giờ biết được Chủ tịch uy phong lẫm liệt trước kia của nhà họ Thịnh đều chết trong tay Thịnh Dự Khải, cô ta bắt đầu nghĩ mà sợ.
Sợ ngày nào đó anh ta không vui cũng sẽ hạ độc thủ với mình
Ngay cả ông nội của mình cũng có thể hại chết, cả bố mình cũng dám uy hiếp, còn chuyện gì là anh ta không thể làm?
Thời Vũ Kha run rẩy mở video ra, từ khe cửa len lén quay phim lại tất cả bên trong…
……
Biệt thự nhà họ Thịnh.
Lúc hai bố con về đến nhà thì thần sắc đã như bình thường, những chuyện không vui xảy ra đều đã được giải quyết ở công ty.
Bách Tuyết bất mãn: “Sao hai người bây giờ mới về? Mau nghĩ cách làm thế nào đi, tôi sắp bị làm cho tức chết rồi.”
Thịnh Dự Khải đã nói rõ những chuyện đã xảy ra với bố, hơn nữa trên đường đi hai người đã nghĩ ra được cách đối phó, đồng thời đạt được nhất trí!
Thịnh Hải lấy một tờ chi phiếu ra cho vợ: “Bà đem hoa hồng tháng này đưa cho bọn họ đi, nói Vương Dĩnh Chi rút đơn kiện.”
“Cho bà ta tiền? Không được, thế thì lại cho bà ta mặt mũi quá, một đồng tôi cũng không cho bà ta, đi mắng bà ta một trận để bà ta rút đơn kiện thì bà ta cũng phải rút.” Bách Tuyết nhét chi phiếu vào trong túi mình, không có ý định đưa cho Vương Dĩnh Chi.
Thịnh Hải giận tái mặt, quát lớn: “Tóc dài não ngắn, bây giờ không phải là lúc giận lẫy, bà đưa tiền cho bà ta có thể khiến Vương Dĩnh Chi rút đơn kiện thì nên lén lui mừng đi, chỉ sợ người ta căn bản không cần tiền của chúng ta, đó mới là phiền toái lớn.”
Bách Tuyết xem thường: “Bà ta dám? Nhiều năm như thế chẳng phải đều là tôi nói gì thì là cái đó, Vương Dĩnh Chi ngay cả thở mạnh cũng không dám…” Nghĩ đến đây, bà ta liền tức giận, một người nhu nhược như thế, bây giờ càng lúc càng không nghe lời.
Bà ta đến bây giờ còn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ngoại trừ chọc cho Thịnh Hải tức trừng mắt, ngay cả Thịnh Dự Khải cũng không nhìn được.