“Tôi không cần tiền của bà.” Trong lòng Thời Vũ Kha thầm vui mừng, nhưng trên mặt lại lạnh lùng từ chối.
Bách Tuyết kinh ngạc: “Vì sao chứ?”
Thời Vũ Kha: “Nếu như thành công thì tốt, nhưng nếu không cứu người ra được, dùng tiền của bà không phải bà sẽ nói tôi lừa bà sao? Cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, tôi không thể phạm một sai lầm hai lần được.”
Bách Tuyết nóng nảy, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra nhét vào trong tay Thời Vũ Kha, bắt ép cô ta phải cầm, dốc hết sức cứu Thịnh Dự Khải ra!
Thời Vũ Kha “không còn cách nào khác”, đành phải nhận lấy.
…
Biệt thự Thịnh Hàn Ngọc, phòng sách.
Di động hai người đều tắt máy đặt lên bàn, bức màn kéo lại vô cùng kín đáo.
Cả lầu hai này không cho phép người làm bước lên, bao gồm cả người dọn dẹp hành lang cũng không được!
Thời Du Huyên nằm trên bàn sách, từ từ trượt xuống, trong đầu dần tỉnh táo lại.
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Thịnh Hàn Ngọc, anh bắt nạt người quá đáng.”
“Anh ôm em đi tắm.”
Người đàn ông muốn ôm cô, cô nhanh chóng từ chối: “Đừng, em tự đi, chờ em tắm xong thì đến anh tắm.”
Cùng đi “tắm” sẽ tốn rất lâu, trong lòng Thời Du Huyên vẫn không yên lòng, hơn nữa bây giờ cô không còn chút sức lực nào, không dám động đến mối “nguy hiểm” này.
Tên nhãi Thịnh Hàn Ngọc động cơ vĩnh viễn vậy, dường như mãi mãi không biết mệt mỏi là cái gì.
Phòng sách đang yên đang lành lại bị cải tạo thành một phòng tắm, bên trong còn có một chiếc giường, từ sau khi người đàn ông nếm được ngon ngọt thì càng lúc càng không đáng tin cậy, rất ít khi đến công ty.
Thời Du Huyên đi vào phòng tắm tắm rửa, Thịnh Hàn Ngọc mở di động lên, vô số tin tức chưa xem ào ào như lũ vang lên.