Còn Thời Vũ Kha chỉ tính kế nhỏ lo được lo mất, ân oán của mẹ chồng nàng dâu.
Thời Du Huyên cũng không ngắt lời cô ta, cố nhẫn nại nghe cô ta nói năng không ngừng nghỉ.
Nói khoảng cỡ hơn một tiếng, cuối cùng Thời Vũ Kha mới ngừng miệng, hơn nữa nhận ra rằng dường như Thời Du Huyên không cảm thấy hứng thú với những điều này lắm.
“Cô muốn biết cái gì? Chỉ cần tôi biết nhất định sẽ nói cho cô.”
Thời Du Huyên không nói chuyện, mà click mở di động, chuyển hết một trăm năm mươi triệu kia vào tài khoản Thời Vũ Kha, sau đó mới dặn dò cô ta… Thời Vũ Kha liên tục gật đầu, không hề dị nghị một câu của cô, nghe hết tất cả!
Đồ đã mất mà tìm lại được, mới có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc nhất.
Số tiền này về lại lần nữa, làm Thời Vũ Kha vui vẻ hơn cả lần đầu tiên có được nó, hơn nữa Thời Du Huyên còn chỉ cho cô ta một con đường kiếm tiền, vừa nhẹ nhàng vừa dễ dàng, quan trọng là việc cô ta giỏi nhất.
…
Biệt thự nhà họ Thịnh.
Bách Tuyết thấy Thời Vũ Kha kéo va li về lại, mới đầu rất là vui sướng, nhưng nhanh chóng sầm mặt xuống: “Không phải cô về nhà mẹ đẻ sao? Tại sao lại về đây nữa?”
Bách Tuyết vốn cho rằng Thời Vũ Kha thấy nhà họ Thịnh gặp rắc rối, cho nên mới nổi lên ý định lùi bước, bà ta cũng không sai, đúng là có chuyện như vậy.
Nhà họ Thịnh cũng không thiếu loại phụ nữ có thể hưởng phú quý nhưng không chung hoạn nạn, có điều Thời Vũ Kha đưa ra ý định ly hôn ngay thời điểm quan trọng này thì nhất định bà ta sẽ không đồng ý.
Có chết cũng không ly hôn, Bách Tuyết đã hạ quyết tâm nhất định phải để Thời Vũ Kha thủ tiết cho con trai, nếu Thịnh Dự Khải vào tù, thì phải kéo đến khi cô ta hoa tàn ít bướm, không thể cho cô ta xoay người rời khỏi nhà họ Thịnh rồi gả cho người khác!
Không thể không nói, không phải người một nhà không vào một cửa, mẹ chồng nàng dâu hai thật đúng là hợp với nhau.
Vốn Bách Tuyết đã chuẩn bị đánh lâu dài với Thời Vũ Kha, khả năng nào bà ta cũng đã nghĩ đến, nhưng không ngờ rằng Thời Vũ Kha lại về nhà.