Khi Thời Du Huyên về đến nhà, vừa nhìn thấy biệt thự của Giản Nghi Ninh, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Vốn dĩ căn biệt thự này được Giản Nghi Ninh tu sửa để kỷ niệm chị gái, anh ấy không ngờ được ra nhiều năm sau sẽ có người nhìn căn biệt thự này rồi nhớ đến anh ấy.
“Kít…”
Tài xế đột nhiên dẫm mạnh phanh, Thời Du Huyên theo quán tính đập mạnh đầu lên ghế phía trước.
“Tại sao lại…”
Còn chưa hỏi xong, cô đã biết xảy ra chuyện gì.
Vương Dĩnh Chi nhào lên trước nắp xe, tài xế tức muốn chết nhưng cũng không thể mắng chửi bà ta!
Vốn ông ta đang lái xe êm đẹp, sắp về đến nhà nên tốc độ xe cũng không chậm, cũng không biết Vương Dĩnh Chi từ chỗ nào đột nhiên nhảy ra, dang rộng hai tay ngăn cản xe lại.
Nếu không phải kỹ thuật lái xe của tài xế tốt, thì bà ta đã bị đâm văng đi rồi.
Vốn là thắng lại kịp, Vương Dĩnh Chi cũng không có chuyện gì, thậm chí còn chẳng đụng vào quần áo của bà ta, nhưng bà ta lại ngang ngược nhào lên xe, không khác gì ăn vạ.
Nếu như người gặp chuyện này là người khác, ông ta không cần hỏi mà sẽ mắng cho một trận, mắng cho hả cơn tức.
Nhưng Vương Dĩnh Chi không phải người khác, bà ta là mẹ của cậu chủ, tuy rằng làm việc không đáng tin cậy nhưng vẫn là mẹ!
Ông ta chỉ có thể hỏi Thời Du Huyên: “Mợ chủ, cô xem làm sao bây giờ?”
Còn chưa chờ Thời Du Huyên nói chuyện, Vương Dĩnh Chi đã chuyển qua đập “cốc cốc” lên cửa kính, ra hiệu cô hạ cửa kính xuống, bà ta có chuyện muốn nói với cô.
Cô không muốn nói chuyện với người phụ nữ này, vốn không có gì để nói.
Nhưng mà hôm nay cô đã bị bà ta “gặp phải”, muốn rút lui toàn thây là chuyện không thể.
Vì thế Thời Du Huyên hạ cửa sổ xe xuống, mặt lạnh giọng cũng lạnh, hoàn toàn là giọng điệu xử lý công việc theo phép công: “Có việc gì sao bà Thịnh?”
“Đúng vậy đúng vậy, có việc…”
Vương Dĩnh Chi thấy Thời Du Huyên hạ cửa kính xe xuống đã bắt đầu vui sướng, nhưng nói được nửa câu đã nhận ra lời nói có gì đó không đúng, vì thế sửa lại: “Cô gọi sai rồi, đúng ra cô nên gọi tôi là mẹ, bà Thịnh là để người ngoài gọi, người trong nhà không gọi như thế.”