Thời Du Huyên chủ động che chở Thời Vũ Kha, làm khí thế hùng hổ doa người của ba người nhà họ Thịnh thoái lui, dù sao mục đích của bọn họ là muốn mượn sức Thời Du Huyên, không muốn xé rách mặt với cô.
Bách Tuyết chủ động giải thích: “Chủ tịch Thời hiểu lầm, không phải chúng tôi hiểu lầm cô ta, mà trong lúc hôn lễ, cô ta nói cô đã cho cô ta tiền mừng, cuối cùng lại không cho... Người một nhà mà lừa gạt lẫn nhau là không tốt, có đúng hay không?”
Thời Du Huyên gật đầu: “Nếu nói vậy, đúng là không tốt.”
Nói xong không chờ Bách Tuyết nói tiếp, cô đột nhiên đổi lời, hỏi: “Một phần tiền mừng mà thôi, người nhà mấy người đúng là chuyện bé xé ra to, cho trước cho sau không có gì quan trọng, chút tiền ấy thì đến mức nào chứ?”
Bách Tuyết kinh ngạc nói: “Một trăm năm mươi triệu đó, không phải vài đồng lẻ thôi?”
Tuy rằng bao lì xì Thời Du Huyện đặt ở trên bàn trà vừa nãy rất dày, nhưng Bạch Tuyết nhìn ra cũng không vượt qua ba mươi nghìn, cách biệt quá xa, bà ta đoán chắc nhất định Thời Du Huyên không biết có số tiền này.
Cắn câu!
Thời Du Huyên nhỏ bé thầm nhảy nhót trong lòng cô.
“Một trăm năm mươi triệu?” Cô tỏ vẻ kinh ngạc hỏi, sau nhi nhận được khẳng định thì lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không đúng, nhất định là mọi người hiểu lầm, số tiền kia đúng là tôi cho chị gái, nhưng không phải tiền mừng, mà là...”
Trước mắt Thời Vũ Kha tối sầm, ngã trên mặt đất.
Thời gian cô ta “ngất xỉu” rất là đúng lúc, vừa hay ngắt ngang lời nói của Thời Du Huyên.
“Chị, chị bị làm sao vậy?”
Thời Du Huyên nhào qua, dùng sức lay Thời Vũ Kha, nhưng cô ta vẫn không phản ứng.
Tuy rằng “Không phản ứng” nhưng lông mi lại hơi đong đưa, vừa thấy đã biết là giả vờ.
“Làm sao bây giờ? Nếu không đưa đến bệnh viện đi?” Thời Du Huyên làm ra vẻ rất là nóng lòng.
Nhưng cô biết người nhà họ Thịnh sẽ không dễ để cô đưa người đi bệnh viện, nhà họ Thịnh là nhà giàu ở Giang Châu, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào, nếu mợ chủ mới vừa kết hôn chưa được mấy ngày đã bị đưa vào bệnh viện, thì chuyện nhỏ cũng thành chuyện lớn.
Vả lại thời gian cô ta “ngất xỉu” quá trùng hợp, cho dù cô có thể nhìn ra là giả vỜ, nhưng người nhà họ Thịnh không nhìn thấy thì không đoán ra được.
Quả nhiên, Bách Tuyết nói: “Không cần đưa đến bệnh viện, ấn huyệt nhân trung là có thể tỉnh lại rồi.”
Rồi bà ta chỉ tay ra hiệu cho người làm cầm kim châm cứu lại đây!
Lông mi Thời Vũ Kha run lên với tần suất mạnh hơn, nhưng mà vẫn không tỉnh.