“Em gái, hai chị em chúng ta vào phòng chị nói chuyện riêng tư đi, chờ một lát nấu cơm xong thì
mẹ chồng sẽ cho người lên gọi chúng ta” Thời Vũ Kha chung quy vẫn cảm thấy chột dạ, sợ Thời Du Huyên nói hớ ra câu nào, thì cô ta không thể nào lấp liếm được.
Nói xong, còn cười khanh khách nói với Bách Tuyết: “Có phải không mẹ... Mẹ còn phải vất vả quán xuyến nhà bếp, đầu thể để người nhà mẹ đẻ con làm phiền mẹ!”
Thời Vũ Kha cứ mở miệng là “em gái con” ngậm miệng là “người nhà mẹ đẻ con”, chính là muốn lợi dụng thân phận Thời Du Huyên để làm cô ta nở mày nở mặt.
Thời Du Huyên đã nhìn ra, nhưng mà cô sẽ không để cho Thời Vũ Kha được như nguyện.
“Chị, chúng ta cứ nói chuyện ở đây đi, không có chuyện gì mà không thể để bác gái nghe, hai người là người một nhà, người một nhà thì đừng nên xa cách như thế” “Vả lại trong bếp còn có đầu bếp, cần bác gái đến đó làm gì? Cho dù người đi cũng phải là chị, nào có đạo lý bác gái đã làm mẹ chồng mà còn phải hầu hạ con dâu..” Cô cũng cười khanh khách, nụ cười còn xán lạn. hơn cả Thời Vũ Kha.
Thời Du Huyên là đứng nói chuyện không đau eo, cô không sống với mẹ chồng, không cần nhận Vương Dĩnh Chi làm mẹ chồng, nên nói thế nào cũng được.
Nụ cười trên mặt Thời Vũ Kha trở nên sượng lại.
Ai bảo cô làm người tốt?
Trong lòng cô ta hận không thể mắng chết Thời Du Huyên, nhưng có việc nhờ vả người ta cũng không thể không mang mặt cười, miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo: “Em gái nói đúng, chị nghe theo em”
Bách Tuyết đang suy nghĩ dùng cái gì để từ chối con dâu, thế mà em gái của con dâu đã giải vây cho bà ta, bởi vậy nụ cười trở nên chân thành hơn nhiều.
Mẹ chồng nàng dâu một trái một phải vây quanh hai bên Thời Du Huyên, Bách Tuyết nói ba câu đều không rời “Hợp tác” buôn bán, Thời Vũ Kha thì liều mạng kéo đề tài đến “chị em thắm thiết”!
Cô ta đã nhìn ra, mẹ chồng muốn bỏ qua cô, tự liên hệ với Thời Du Huyên, cô ta nhất định sẽ không để cho chuyện này xảy ra.
Muốn đẩy cô ta ra ngay dưới mí mắt cô ta sao, không có cửa đâu.
Mẹ chồng nàng dâu đấu trí đấu dũng rất náo nhiệt, Thời Du Huyên xem náo nhiệt đến đã thèm, làm cho kế hoạch chậm lại.
Đã sắp đến giờ cơm trưa, hai cha con Thịnh Hải đã về.
Thời Du Huyên lập tức cúi đầu đứng dậy, tạm biệt: “Tôi về đây, chị, hộp quà này mừng hôn lễ của chị”
Nói rồi lấy từ trong túi ra một cái bao lì xì thật dày đặt trên bàn trà: “Đây là tiền mừng, lúc chị kết hôn vẫn chưa kịp đưa, bây giờ bổ sung thêm”
Bầu không khí đột nhiên im lặng, chỉ có Thời Vũ Kha hận không thể tìm một khe đất để chui xuống.
“Có phải là em đã quên rồi không? Tiền mừng đã cho rồi thì còn cho làm gì nữa?” Cô ta cuống quít cầm bao lì xì từ trên bàn trà nhét vào trong túi Thời Du Huyên, lập tức nháy mắt ra hiệu với CÔ.