Giữa trưa hai người cùng đến nhà hàng ăn cơm.
Thấy giá cả của đồ ăn, Thịnh Hàn Ngọc không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Thời Du Huyên lại kéo anh đi ra ngoài: “Không ăn, nhịn một bữa cũng không sao.”
“Vì sao chứ?”
Thịnh Hàn Ngọc đánh giá qua cách sắp xếp ở nơi này, không gian rất sạch sẽ, tuy rằng không xa hoa nhưng cũng không quá tệ, vả lại Thời Du Huyên còn chẳng chê mấy nơi như phố ăn vặt, thì không thể nào ghét bỏ nơi này chứ.
“Đắt!” Thời Du Huyên kề sát lỗ tai anh: “Một cái đùi gà đã tám mươi đồng, đây không phải là cắt cổ sao? Không ăn, chờ đến cơm tối rồi ăn với nhau…”
Thịnh Hàn Ngọc không biết nên khóc hay cười, một cái đùi gà tám mươi đồng, đây cũng được coi là lý do?
Giá trị con người của cô đã được trăm triệu, đừng nói ăn bữa cơm ở chỗ này, dù có mua cả tòa Disney cũng không phải vấn đề.
Có điều dù như vậy, nhưng đã khiến Thịnh Hàn Ngọc phát hiện ra cô có một ưu điểm đáng quý khó có được… Chính là không quên bản thân, không ham hư vinh!
“Cô không định ăn nhưng tôi ăn cơm, cô ở đây chờ tôi.” Thịnh Hàn Ngọc đè cô xuống ghế ngồi, sau đó tự mình đến cửa sổ mua cơm đùi gà, pizza, Coca, khoai chiên, đến khi quay lại nói: “Cùng ăn đi.”
“Nhưng mà đắt quá.”
Tuy rằng cô kiếm được tiền, nhưng chưa bao giờ mua những thứ bậy bạ, càng không muốn tiêu xài hoang phí.
Thịnh Hàn Ngọc đẩy hơn một nửa đồ ăn đến trước mặt cô: Đúng vậy, rất đắt, nhưng mà đã mua rồi, ăn không hết để thừa thì càng đáng tiếc, cô cảm thấy sao?”
Cô có thể cảm thấy sao nữa ?
Lãng phí đương nhiên là đáng xấu hổ, vì thế vui sướng ăn luôn, vừa ăn vừa mắng giá cả nơi này.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn cô, trong mắt đầy cưng chiều.
Hai người không một ai chú ý đến, ở nơi cách đó không xa, có một đôi mắt nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt rất phức tạp.
Buổi tối hai người đứng ở bờ hồ, nhìn trình diễn pháo hoa!
Màn trình diễn rất xuất sắc, pháo hoa rất đẹp, Thời Du Huyên càng đẹp hơn!
Ánh mắt Thịnh Hàn Ngọc từ đầu đến cuối đều dán trên mặt Thời Du Huyên, cô gái thuần túy, ngây thơ, lương thiện, xảo quyệt, tuy có thể nhìn xa trông rộng nhưng lòng dạ rất hẹp hòi…
Rất nhiều đặc điểm trái ngược tập trung lên cùng một con người, vậy mà không có chút khó chịu nào.
“Thời Du Huyên, chúng ta yêu nhau cả đời đi.” Thịnh Hàn Ngọc nói.
“Anh nói cái gì?”
Nơi này đông người có hơi ồn ào, cô không nghe rõ, có điều nhìn đôi mắt sáng rỡ của người đàn ông khiến cô cảm thấy mặt hơi đỏ.
“Tôi nói…”
“Bùm”
Một bông pháo lớn hơn nở rộ ở trên bầu trời, trong đám người vang lên hết đợt hoan hô này đến đợt hoan hô khác, che lấp hết giọng nói của Thịnh Hàn Ngọc, không thể nghe được gì cả.
Anh đột nhiên ôm Thời Du Huyên vào trong lòng, dùng nụ hôn nồng nhiệt thay thế ngôn ngữ để biểu đạt tất cả!