Biệt thự nhà họ Thịnh.
Thời Vũ Kha ngủ đến khi mặt trời lên cao mới lười biếng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Bách Tuyết đã chào hỏi: “Mẹ, chào buổi sáng!”
Trong lòng Bách Tuyết thầm nghĩ sáng gì mà sáng? Đến trưa mới rời giường, đúng là lười chết mất.
Nhưng trên mặt bà ta lại mang theo nụ cười, hiện từ nói với Thời Vũ Kha: “Chào buổi sáng, ăn bữa sáng đi, mẹ bảo thím Lưu nấu cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo mà con thích, còn để lại trong nồi cho con đó”
Thời Vũ Kha không đi đến nhà bếp ngay, nói với mẹ chồng bằng giọng điệu ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo ăn lúc mới nấu là ngon nhất, thời gian phòng bếp nấu cơm sáng sớm quá, chỉ sợ bây giờ đã nguội rồi, không còn chút mùi vị nào... Vẫn là bánh rán nhân họ ăn kèm cháo trắng mẹ làm là ngon nhất, không biết vì sao con lại muốn ăn món này.”
Nụ cười trên mặt Bạch Tuyết cứng đờ, tuy rằng không muốn nhưng vẫn đứng dậy khỏi số pha: “Được, mẹ đi làm cho con.”
“Mẹ vất vả rồi.”
Thời Vũ Kha nói khách sáo, nụ cười càng thêm đắc ý.
Hôn lễ đã kết thúc ba ngày, mấy ngày nay cô ta luôn ra sức hành hạ Bạch Tuyết.
Nếu không phải bắt Bách Tuyết nấu cơm cho cô ta thì bắt Bách Tuyết đầm chân cho mình, lý do cũng rất đầy đủ: Đợt sinh non trước ở cữ không tốt.
Cô ta không nói thẳng, mà quanh co lòng vòng, bắt Bách Tuyết chủ động phục vụ cô ta!
Con dâu gả vào cửa, mẹ chồng còn chưa được hưởng chút phúc nào, đã phải làm trâu làm ngựa cho con dâu.
Bách Tuyết đứng ở cửa phòng bếp thầm mắng trong lòng: Ăn no chết cô, đồ có người sinh mà không có người dạy, con ả khốn chớ có đắc ý, chờ khi con trai tôi đạt được mục đích, điều đầu tiên chính là bỏ cô!
Bách Tuyết nén giận, nịnh bợ Thời Vũ Kha, nguyên nhân chủ yếu là nằm ở tấm hình kia.
Số tiền mừng một trăm năm mươi triệu không chỉ làm cho Vương Dĩnh Chi nổi giận, mà cũng làm cho Bách Tuyết cực kỳ kinh ngạc.
Bà ta muốn chiếm được số tiền này, còn muốn Thời Vũ Kha nói với Thời Du Huyên, để cô hợp tác làm ăn với nhà họ Thịnh, mà tốt nhất là nhường lại luôn hạng mục “Địa Vương”.
Mà Thiên Mã làm giàu từ đầu tư, chú tâm làm đầu tư không phải là được rồi sao, cần gì phải chen chân vào các ngành nghề khác, đều là họ hàng, chẳng bằng nhả hạng mục này ra, nhường lại số tiền này cho nhà họ Thịnh kiếm...
Suy nghĩ của Bách Tuyết rất hay, Thịnh Hải và Thịnh Dự Khải đương nhiên cũng đồng ý.
Một nhà ba người thống nhất với nhau, sau đó nói kế hoạch này với Thời Vũ Kha.
Cô ta không đồng ý ngay, nói đây không phải là chuyện nhỏ, cần phải nghĩ cho kỹ nên nói với em gái như thế nào, mới có thể làm chơi ăn thật!
Ba người đều trông cậy vào cô ta, cho nên mấy ngày này Thời Vũ Kha trôi qua khá là dễ chịu, cơ bản là đi ngang ở nhà họ Thịnh.
“Mẹ, đừng đứng cứng đờ ra đó!” Thời Vũ Kha đứng ở cạnh cửa phòng bếp giống như đang canh chừng, trong tay cầm một quả táo vừa gặm vừa khoa tay múa chân.