“Bố sẽ điều tra, phát hiện Thời Vũ Kha nói dối thì hung dữ phê bình cô ta, nhưng Giang Nhã Đan không bao giờ hỏi hay là điều tra, chỉ cần chị ta tố cáo là sẽ đánh tôi.”
“Tôi cũng tố cáo lại, một lần tôi bị đánh đều chờ bố trở về rồi khóc thút thít đi tố cáo lại, sau đó bố sẽ cãi nhau với Giang Nhã Đan. Sau đó Giang Nhã Đan không còn đánh tôi nữa, mà đổi thành bỏ đói tôi.”
Vẻ mặt Thời Du Huyên dần trở nên đau khổ: “Cảm giác bị đói thật không dễ chịu, cực kỳ khó chịu, giống như có một trăm cái vuốt mèo đang cào trong lòng. Sau đó tôi đã không tố cáo
nữa.”
“Tuy rằng tôi không hề tố cáo, nhưng bọn họ lại tìm được một lối tắt đối phó tôi, chỉ cần không hài lòng là sẽ bỏ đói tôi một bữa, hoặc là hai bữa.
“Sau đó tôi đã hình thành cái tật xấu này, khi bố có ở nhà, lúc ăn cơm vừa nhanh vừa nhiều, nếu vậy thì khi ông không có ở nhà tôi cũng không sợ không có cơm ăn, ăn một bữa có thể no được ba bữa...”
Người kể dường như là đang kể chuyện của người khác, nhưng trong lòng Thịnh Hàn Ngọc thì rất hụt hẫng.
Anh không ngờ rằng người lạc quan, ngây thơ như Thời Du Huyên, vậy mà khi còn nhỏ đã chịu sự đãi ngộ bất công như vậy.
Sau khi ăn xong, không có gì bất ngờ Thời Du Huyên lại ăn đến no căng, hơn nữa vừa rồi mới ngủ một giấc, bây giờ tinh thần rất tốt, nhu cầu cấp bách là đi ra ngoài tản bộ.
DI út gọi thuyền, hai người ngồi ở trên thuyền, Thời Du Huyền thưởng thức phong cảnh ven đường, Thịnh Hàn Ngọc nhìn cô.
Tiệc đính hôn của Thời Vũ Kha rất thành công.
Bạch Tuyết khoe khoang trước mặt chị em dâu của bà ta: “Chị có biết không? Con dâu chị thật ra không ngốc, cô ta cũng không phải đi lạc thật, mà thực tế cô ta vẫn luôn dùng một thân phận khác để sống ở Giang Châu, chỉ đáng thương cho chị, bị con trai ghét bỏ suýt nữa đã bị ông cụ ép ly hôn...”
Nếu không phải ông cụ đột nhiên qua đời, lúc ấy ông cụ thật sự ép hai vợ chồng Thịnh Giang ly hôn.
Nếu như để Vương Dĩnh Chi phát hiện chuyện này trước, biết con dâu của mình còn mạnh hơn cả con dâu của Bách Tuyết!
Nhưng chuyện này đúng là Bách Tuyết phát hiện trước, từ trong miệng bà ta nói ra thì ý nghĩa đã hoàn toàn khác nhau.
Chính là nói bề ngoài hay trong lòng Thịnh Hàn Ngọc đều không có người mẹ là bà ta, sau này bà ta có đứng trước mặt Bách Tuyết khoe con trai, con dâu mình tốt thì cũng đều vô dụng.
Người ta còn chẳng thèm quan tâm bà ta là gì, bà ta có gì hay mà khoe ra?
Nhất là khi Bách Tuyết nói cho bà ta biết con dâu cho em gái tiền mừng kết hôn đến tận một
trăm năm mươi triệu!
Vương Dĩnh Chi suýt nữa thì đã ngất đi.
Đến cơm cũng chưa ăn xong, thì đã hầm hừ lôi chồng đi mất.
Bà ta không về nhà, mà đi thẳng đến biệt thự Thịnh Hàn Ngọc để tìm con trai.
Thịnh Giang không muốn đi, có đi thì cũng là tự đánh mất mặt mũi, nhưng vợ nhất định phải lôi ông ta đi cùng, ông ta không thể nào lay chuyển được.