Dưới đình là một cái bàn tròn, bên cạnh bàn đặt mấy cái ghế tròn.
Thịnh Hàn Ngọc và bà chủ ngồi ở trên ghế tròn, trước mặt hai người đặt một cái rổ tre nhỏ hình tròn, trong rổ để một ít đậu cô-ve và rau dưa tươi mới được hái từ trong vườn.
Động tác của bà chủ nhanh nhẹn tước gân từ hai bên của quả đậu cô-ve ra, liếc nhìn anh một cái, rồi lơ đễnh nói: “Dì thấy cháu rất để ý đến Du Huyên, như vậy cũng tốt, cháu cũng không thể nào sống mãi trong quá khứ được.”
Thịnh Hàn Ngọc cũng ở giúp đỡ, động tác tay anh đột nhiên khựng lại.
Nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, nói: “Dì đừng đoán mò, không thể nào.”
“Được, cháu nói không có thì không có thôi.”
Bà chủ cũng không tranh luận với anh nữa: “Có điều dì vẫn khuyên cháu một câu, trái tim phụ nữ là tinh tế, nếu như cháu muốn chung với người ta thì phải nghiêm túc với con bé, không được hai lòng.”
Thịnh Hàn Ngọc nói: “Cháu không hai lòng, dì yên tâm, cháu không phải người như vậy.”
Bà chủ cười, trong nụ cười ẩn chứa bi thương nhàn nhạt: “Cháu thế nào dì không biết hay sao? Tuy rằng cháu không giống với bố của cháu, nhưng về mặt này thì rất giống…”
Bà ấy nhận ra là đã bị lạc đề, vội kéo đề tài lại: “Dì không nói về hành động, mà là cái này.” Nói rồi chỉ vào trái tim.
Thịnh Hàn Ngọc im lặng.
…
Thời Du Huyên tỉnh ngủ, không đúng, là bị hương thơm của đồ ăn làm cho tỉnh dậy.
“Thơm quá đi!”
Cô ra khỏi phòng, vừa lúc bà chủ đặt đồ ăn lên trên bàn tròn trong đình, vừa thấy cô ra đã cười nói: “Vừa hay, dì còn tính bảo Hàn Ngọc đi gọi cháu, cháu đã dậy.”
Thịnh Hàn Ngọc nói tiếp: “Cô ấy rất là mẫn cảm với đồ ăn, không cần gọi, ngửi được mùi là sẽ ra ngay!”
“Nhưng mà…”
Thời Du Huyên vốn không cảm thấy những lời này có vấn đề, có điều thấy nụ cười của hai người không có ý tốt, lập tức phản ứng lại: “Được lắm, anh đổi cách mắng người!”
Cô đuổi theo, giơ tay lên muốn đánh anh.
Thịnh Hàn Ngọc chạy vòng quanh cái bàn, cô lập tức đuổi quanh cái bàn, thấy hai người có vẻ liếc mắt đưa tình, bà chủ cười tủm tỉm đứng bên cạnh nhìn hai người.
Thịnh Hàn Ngọc vẫn không “Chạy qua” cô, bị cô đuổi theo, giơ nắm đấm đánh vài cái.
Người bị đánh cũng không có cảm giác đau, mà người đánh lại hết giận.
Hết tức, hai người ngồi bên bàn ăn, trên bàn không có sơn hào hải vị gì, chỉ là bốn món ăn bình thường với một canh: Thịt xào đậu cô-ve, thịt viên, canh lòng heo, cá chua ngọt và một bát canh thịt bò Tây Hồ.
Thịnh Hàn Ngọc không nói với bà chủ Thời Du Huyên thích ăn hải sản, anh không muốn làm dì út cho rằng anh rất để tâm đến Thời Du Huyên.
Cuối cùng bà chủ bưng lên một đĩa bánh bao gạch cua, còn có một vò nữ nhi hồng, sau đó rời đi.
Thời Du Huyên tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Này, vì sao anh lại gọi bà ấy là dì út vậy?”
“Hỏi thừa, dì út của tôi, không gọi là dì út thì gọi là gì?” Thịnh Hàn Ngọc ghét bỏ liếc cô một cái.
“Gì? Dì út của anh? Ruột hả?” Thời Du Huyên kinh ngạc há miệng ra rồi quên ngậm lại luôn.
Nhưng sau khi được Thịnh Hàn Ngọc khẳng định, cô càng kinh ngạc hơn.
“Sao có thể? Nhất định là anh lừa gạt tôi, vẻ ngoài của mẹ anh thế kia…” Cô nhận ra nói như vậy thì không lễ phép, vì thế gõ lên đầu một cái.
Tuy rằng Vương Dĩnh Chi đúng là chẳng ra gì, nhưng mà nói như thế ngay trước mặt con trai ruột của người ta thì cũng không đúng.
Cô lóe lên một ý tưởng: “Khí chất không giống.”
Vương Dĩnh Chi giống như túi vàng nhồi ruột bông rách nát, còn bà chủ này lại có khí chất ưu nhã như hoa lan.
“Sau này tôi sẽ kể cho em, chuyện này có chút phức tạp.”