"Tút tút tút..."
Thịnh Trạch Dung vừa định hỏi "Tại sao?" thì bên kia đã vang lên âm thanh máy bận.
Cậu ta chỉ có thể nhìn điện thoại cười khổ, lầm bầm than thở nói: "Anh hai ơi anh hai, anh đang yên lành chọc ai không được? Sao cứ phải một hai chọc anh cả? Lần này không ai cứu được anh rồi, anh tự cầu phúc nhiều vào nha!"
...
Phòng ngủ tầng hai.
Thời Du Huyên co gối ngồi trong góc tường, cau mày nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn một lúc vẫn không hiểu!
Giản Nghi Ninh hỏi: Cô là Thịnh Hàn Ngọc?
Nhiều ngày không có tin gì sau đó đột nhiên liên lạc lại, rồi bất ngờ hỏi một câu như vậy?
Thời Du Huyên gõ bàn phím, gửi qua hai chữ: Không phải.
Giản Nghi Ninh hỏi: Cô ở đâu? Cô là ai? Nói thật đi.
Hai người hợp tác gần năm năm, đây là lần đầu tiên Giản Nghi Ninh hỏi thẳng thông tin cá nhân của Thời Du Huyên như vậy, trái ngược với kiểu nói chuyện cười đùa cợt nhả của anh ấy, thái độ rất nghiêm túc.
Tôi không phải Thịnh Hàn Ngọc, cũng không muốn nói cho anh biết tôi là ai.
Cô hơi tức giận, bình thường Thời Du Huyên ở trước mặt người khác giả làm kẻ ngốc, giả vờ ngây thơ nhưng trên thực tế tính cách của cô không tốt lắm, cũng không kiên nhẫn mấy.
Cô là người yêu ghét rõ ràng, Thời Vũ Thành đối xử tốt với cô thì cô nhớ rõ.
Bố nuôi cũng không phải dân kinh doanh, mấy lần đầu tư thất bại, nếu không có Thời Du Huyên âm thầm giúp đỡ thì nhà họ Thời đã phá sản từ sớm, vốn không chống đỡ được đến hiện tại!
Chuyện mẹ nuôi chiếm đoạt tài sản của bố mẹ ruột và tiền bồi thường của cô khi cô còn nhỏ, Thời Du Huyên vẫn nhớ rõ.
Mấy năm nay sản nghiệp dưới danh nghĩa Giang Nhã Đan đã sớm bị Thời Du Huyên khôn khéo lấy lại, còn dụ bà ta vay nặng lãi không ít tiền, nợ nần chồng chất.
Nếu không phải nhà họ Thịnh đột nhiên nhúng một chân vào, tạm thời xáo trộn kế hoạch của Thời Du Huyên thì lúc này chuyện Giang Nhã Đan gạt Thời Vũ Thành vay nặng lãi ắt hẳn đã bại lộ, chào đón bà ta sẽ là vô số phiền phức cùng bị đuổi giết.
Còn chuyện đệ nhất mỹ nữ Giang Châu - Thời Vũ Kha, nhiều lần muốn gả vào hào môn nhưng không thuận lợi lần nào cũng đều do bàn tay của Thời Du Huyên, chỉ là cô ta không biết mà thôi!
Vốn dĩ bây giờ cô vẫn kiên nhẫn nói chuyện với Giản Nghi Ninh là vì cô không chỉ xem Giản Nghi Ninh là cộng sự hợp tác mà là bạn bè.
Rất nhanh, khung đối thoại hiện ra: Cô chắc chắn cô không phải Thịnh Hàn Ngọc?
...
Cô nhanh chóng nghĩ ra vấn đề ở đâu, lần trước cô phát định vị xong, Giản Nghi Ninh liền offline, hóa ra Giản Nghi Ninh quen biết Thịnh Hàn Ngọc, hơn nữa hiểu còn lầm mình là anh ta.
Đương nhiên không phải!!!
Mấy chữ gửi qua, đúng lý hợp tình.
Giản Nghi Ninh gửi đến một loạt icon nhe răng, thể hiện tâm trạng anh ấy giờ đang vô cùng tốt!
Rất nhanh đã gửi tới một hàng chữ: Bán khống cổ phiếu nhà họ Thịnh, làm rớt giá ba ngày liên tục, Đính Thịnh sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta, yêu cầu tùy ý chúng ta đưa ra. OK.
Thời Du Huyên tắt khung thoại, sau đó mở trang cổ phiếu ra, mười ngón tay tung bay liên tiếp thao tác trên máy tính.
Cổ phiếu nhà họ Thịnh liên tục rớt giá, lúc ông Thịnh phát hiện đã là ngày thứ ba, ông ấy gọi người kêu Thịnh Dự Khải đến để hỏi rõ ràng là chuyện như thế nào.
Người được sai đi rất nhanh đã trở lại: "Chủ tịch, cậu Thịnh... Không có ở phòng làm việc."
"Nó đi đâu?" Vẻ mặt Thịnh Nhuận Nhược rất xấu.
Bình thường lơ là nhiệm vụ cũng được đi, lúc công ty xảy ra khủng hoảng nghiêm trọng như vậy, Thịnh Dự Khải làm tổng giám đốc lại không có ở đây? Rõ ràng là không đặt công ty trong lòng.
Thư ký không dám giấu diếm, nơm nớp lo sợ trả lời: "Cậu Thịnh đi đến nhà họ Thời."
"Thằng khốn, nó đến nhà họ Thời làm gì?" Huyệt thái dương của ông cụ giật "thình thịch", nói với thư ký: "Gọi điện thoại cho nó, nói nó lập tức cút về, nếu nó không muốn, cậu tự mình đến nhà họ Thời bắt người về cho tôi."
"Vâng."
Thư ký đáp lời rồi rời đi.
Thịnh Nhuận Nhược ngồi trên ghế giám đốc, run run rẩy rẩy cầm thuốc trợ tim từ trong ngăn kéo ra lấy mấy viên nhét vào miệng, qua một lúc lâu mới cảm thấy khá hơn chút.
Chuyện nhà họ Thời gả kẻ ngốc cho đứa cháu trai mà mình yêu thương cùng tự hào nhất, ông vẫn chưa kịp tìm Thời Vũ Thành tính sổ, đứa cháu thứ hai Thịnh Dự Khải đã tự tiện làm chủ dẫn theo phóng viên đến nhà họ Thời gây chuyện, cứng rắn quậy chuyện có lý thành không có lý!
Chuyện này ông ấy đã từng nghiêm khắc la rầy Thịnh Dự Khải, luôn nhấn mạnh rằng anh ta không được đến nhà họ Thời gây chuyện nữa, kết quả đến giờ mới được mấy ngày, anh ta lại đi tiếp.
Đây vốn dĩ là không coi lời nói của mình ra gì, lửa giận của ông cụ bùng lên cả ngàn thước!
Thứ không có tiền đồ, chuyện công ty không quan tâm, đấu đá nội bộ lại hăng hơn bất kì ai, Thịnh Nhuận Nhược cực kì thất vọng với Thịnh Dự Khải.
Trước kia lúc cháu trai cả Thịnh Hàn Ngọc làm tổng giám đốc của công ty, trên cơ bản chuyện gì cũng không cần ông ấy nhọc lòng, chủ tịch như ông không cần lo lắng, ngày nào cũng thảnh thơi đi câu cá chơi chim.
Vốn dĩ ông ấy đã chuẩn bị về hưu nhưng vì một mồi lửa lớn mà thay đổi mọi chuyện!
...
Thịnh Dự Khải hẹn Thời Vũ Kha ăn cơm, lần này anh ta đến nhà họ Thời không phải để gây chuyện mà là hẹn hò với người đẹp!
Người phụ nữ của Thịnh Hàn Ngọc dù xinh đẹp thì vẫn là một kẻ ngốc, cuối cùng anh ta vẫn để ý đến Thời Vũ Kha hơn.
Chẳng qua là hẹn hai lần cô ta đều đùn đẩy có việc không đi được, lần thứ ba mới mời được nhưng còn chưa tới chỗ hẹn đã đã nhận được điện thoại của thư kí ông nội, bảo anh ta lập tức quay về công ty, nói có chuyện rất khẩn cấp!
Khẩn cấp cái quỷ gì.
Bây giờ với Thịnh Dự Khải thì dù có chuyện gì cũng không quan trọng bằng hẹn hò với người đẹp.
Miệng anh ta đồng ý nói rằng sẽ về ngay lập tức nhưng lại để điện thoại tắt máy, bảo tài xế tiếp tục đi đến nhà họ Thời!
Nhà họ Thời.
Thời Vũ Kha ngồi trước gương bàn trang điểm, nhìn lớp trang điểm của mình mà vô cùng hài lòng, sau đó lại chê bai trang sức trên tai, trên cổ, trên cổ tay.
Cô ta xoay ngườigiữ chặt lấy cánh tay của mẹ mình rồi làm nũng: "Mẹ, lát nữa cậu hai nhà họ Thịnh sẽ tới, con đeo trang sức rẻ tiền sẽ bị chê cười... Mẹ nói với bố một chút, bảo bố đưa trang sức mua cho kẻ ngốc kia cho con mượn đeo nha."
Thời Vũ Kha nghĩ đến những thứ đó thì tức muốn chết.
Lúc bố gả Thời Du Huyên cho Thịnh Hàn Ngọc rõ ràng đã cho cô ta một tấm thẻ ngân hàng làm của hồi môn nhưng cảm thấy uất ức cho cô ta, lại chuẩn bị rất nhiều trang sức và đồ vật quý giá, chuẩn bị đưa cho Thời Du Huyên.
Cô ta nhìn phát thèm đi được nhưng những thứ đó đều bị bố cô ta khóa trong két sắt, vốn dĩ không lấy được!
Giang Nhã Đan cưng chiều xoa đầu con gái, đau lòng nhưng vẫn bất đắc dĩ: "Con gái ngốc, giờ bố con không chỉ đề phòng con mà ngay cả mẹ ông ấy cũng đề phòng, mật mã két sắt ông ấy đổi lại, đến cả mẹ cũng không lấy được đâu."
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thời Vũ Kha ghét bỏ lấy khuyên tai bằng vàng trên tai xuống, bỏ vào trong hộp: "Chẳng lẽ để con đeo mấy thứ đồ tầm thường này đi hẹn hò với cậu hai nhà họ Thịnh? Thôi, con không đi đâu."
Giang Nhã Đan biết con gái đang giận dỗi nói lẫy, không đi là chuyện không thể nào.
Từ lần trước vô tình gặp được Thịnh Dự Khải, con gái đã lập tức mê hoặc cậu hai nhà họ Thịnh này.
Thịnh Dự Khải hẹn cô ta vài lần, cô ta từ chối không phải không muốn đi mà là lạt mềm buộc chặt, mới có thể nắm chặt đàn ông.
Trước khi cậu hai nhà họ Thịnh xuất hiện, mục tiêu lớn nhất của Thời Vũ Kha là Giản Nghi Ninh, bây giờ có Thịnh Dự Khải trên trời rơi xuống, vị trí của Giản Nghi Ninh trong lòng Thời Vũ Kha lập tức thấp xuống.
Tuy rằng nhà họ Giản cũng là hào môn nhưng vẫn kém một chút do với nhà họ Thịnh.
Hơn nữa dù Thịnh Dự Khải và Giản Nghi Ninh đều là "cậu hai" nhưng bây giờ Thịnh Dự Khải quản lý toàn bộ Thịnh gia, bên ngoài đồn công ty Thiên Mã của Giản Nghi Ninh rất lợi hại nhưng cụ thể lợi hại bao nhiêu Thời Vũ Kha cũng không biết.
Thời Vũ Kha nghĩ kẻ ngốc gả cho tên mù thất thế của nhà họ Thịnh có thể có được nhiều của hồi môn và đồ tốt như vậy, nếu bản thân trở thành vợ của chủ nhân nhà họ Thịnh, không phải muốn gì sẽ có đó sao?
Cán cân trong lòng Thời Vũ Kha dễ dàng nghiêng sang Thịnh Dự Khải, chỉ là cô ta biết tâm lý đàn ông, có được dễ dàng sẽ không quý trọng.
Vì thế từ chối một lần hai lần, lần thứ ba Thịnh Dự Khải gửi lời mời mới giả vờ bày ra dáng vẻ thái độ nhiệt tình kia khó lòng chối từ nên miễn cưỡng đồng ý!
Chuyện Thời Vũ Kha liên lạc với Thịnh Dự Khải đã giấu bố nhưng mẹ cô ta biết vì lần hẹn hò này cô ta đã sớm chuẩn bị tỉ mỉ rất lâu, hiện tại người ta sẽ đến ngay lập tức, con gái lại vì đồ trang sức không vừa ý mà phiền lòng.
Giang Nhã Đan đau lòng ôm cô ta vào trong ngực an ủi: “Ngoan, cậu hai nhà họ Thịnh thích chính là dáng vẻ của con, tất nhiên sẽ không vì vài ba món đồ trang sức này mà ghét bỏ con. Có khi con trang điểm nhẹ nhàng một chút lại khiến cậu Thịnh yêu thích hơn…”