Trong đôi mắt của Giản Nghi Ninh chỉ toàn tơ máu, vừa nhìn đã biết là đêm qua ngủ không ngon, hoặc là cả đêm không ngủ.
Anh ấy vừa thấy Thời Du Huyên, trong mắt đã không còn điều gì khác nữa.
Nắm lấy Thời Du Huyên lo lắng nói: “Ảnh Tử, anh ta có gây khó dễ cô không? Lần này tôi đến là đón cô đi, cô đừng sợ, có tôi ở đây sẽ không ai có thể làm gì cô cả.”
Thời Du Huyên thầm nghĩ xong rồi, anh ấy đã đặt lòng tốt sai chỗ rồi.
Vốn dĩ cô muốn nói chuyện này với Thịnh Hàn Ngọc, nếu không có lời đúc kết của Giản Nghi Ninh thì hẳn sẽ rất thuận lợi, còn bây giờ e là sẽ rất khó thành!
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Thịnh Hàn Ngọc cũng đã kéo cô ra sau rồi đứng chắn giữa hai người: “Cô ấy là vợ của tôi, cậu không có quyền đưa cô ấy đi, cậu có ở đây hay không cũng đều như nhau, chỉ vướng víu thêm thôi.”
Nói xong thì lập tức ôm Thời Du Huyên vào trong ngực, ngang ngược hôn cô!
Trong chớp mắt, không khí dường như đã ngừng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Đây là chuyện gì thế này?
Chẳng lẽ mới một đêm mà hai người đã xảy ra chuyện không thể miêu tả rồi sao?
Trái tim Giản Nghi Ninh giống như bị ai ngâm vào lọ giấm, anh ấy muốn kéo hai người ra, nhưng anh ấy còn chưa kịp ra tay thì đã bị Vân Triết Hạo kéo qua một bên: “Đừng quậy nữa Giản Ninh, chúng tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng người ta là vợ chồng, anh làm gì cũng đều không có đạo đức.”
Thời Du Huyên bị hôn môi, não cô bắt đầu trống rỗng, không nhớ nỗi cái gì nữa, đến phản xạ cũng chậm chạp.
Nhưng qua vài giây cô đã lấy lại được phản ứng, vì thế giãy giụa muốn dùng tay đẩy anh ra.
Bàn tay to của Thịnh Hàn Ngọc như kìm sắt gông cùm xiềng xích cô lại, đẩy mấy lần cũng không đẩy anh ra được, không chỉ đẩy không ra, mà anh còn càng quá đáng hơn.
Một bàn tay to cố định cô ở trong ngực, một bàn tay to khác giữ chặt đầy cô lại, hôn mãi không buông, lựa như là nghiên mùi hương của cô vậy.
Xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, đám đông nhìn chăm chú, Thời Du Huyên cảm thấy anh đang muốn trả thù, trả thù cô đã không nói thân phận thật của mình cho anh biết, cho nên mới cố ý làm cho cô chật vật trước mặt mọi người!
Hai hàng nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Thời Du Huyên, cô hận chết anh.
Sao anh có thể ức hiếp người như thế chứ?
Quả nhiên quay lại làm Thời Du Huyên là sẽ bị ức hiếp, làm Ảnh Tử vẫn tốt hơn, tướng mạo bình thường không ai bắt nạt…
Thời Du Huyên quay lưng về phía Giản Nghi Ninh, anh ấy không nhìn thấy được khóe mắt cô chảy nước mắt, chỉ nhìn thấy hai người hôn nhau triền miên không thôi.
Trái tim anh ấy khó chịu giống như bị ai đó cầm dao cắt, cực kỳ khó chịu.
Giản Nghi không nhìn tiếp được nữa, hét lên với Thịnh Hàn Ngọc: “Thịnh Hàn Ngọc, anh nhất định phải đối xử tốt với Ảnh Tử, vĩnh viễn chỉ có thể đối xử tốt với một mình cô ấy, không cho anh nghĩ đến người phụ nữ khác, dù có là chị của tôi cũng không được.”
Nói xong anh ấy đẩy Vân Triết Hạo ra, chạy ra ngoài.