“Lão đại, hai chúng ta không nhất định là đối thủ của gã ta đâu.” Cao Lão Tam lại sợ.
Lão đại phun ra một búng máu, thấp giọng nói: “Không phải là đối thủ cũng phải cắn răng lên, bây giờ mày mà sợ thì gã ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, liều một lần vinh hoa phú quý cả đời, không liều cũng là đường chết.”
“Liều, tôi nghe anh.”
Trong ba người nội đấu, lại là một trận ác chiến.
Cuối cùng trên người ai cũng bị thương, mỗi người thở dốc ngồi một góc.
Thời Du Huyên đi ra từ sau cây cột, thoải mái lướt qua trước mặt ba người.
“Dừng lại, cô muốn đi đâu?”
Lão đại cảm giác chuyện không ổn, muốn đứng lên bắt Thời Du Huyên, liên tiếp thử mấy lần đều không thành công.
Thế là ra lệnh cho Cao Lão Tam: “Lão Tam, bắt lấy cô ta, không thể để cô ta chạy.”
Suy nghĩ thì không tệ, chỉ là trời không toại lòng người, Cao Lão Tam bị Mặt Sẹo đạp gãy một chân, tình huống còn thảm hơn gã ta.
Đương nhiên thảm nhất chính là Mặt Sẹo, gã ta máu me khắp người nằm trên đất, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
Mặt Sẹo muốn chế giễu hai người, nhưng vừa muốn nói chuyện thì lại ho khan, vừa ho khan lại thuận miệng phun một búng máu, thảm đến nỗi vết sẹo trên mặt cũng không còn đáng sợ nữa.
Thời Du Huyên không chỉ không chạy, còn đi dạo vòng quanh trước mặt ba người, châm chọc: “Tôi nói các anh cũng thật là, bao nhiêu tuổi rồi? Làm sao chỉ lớn tuổi mà không lớn đầu óc thế?”
“Chỉ nghĩ đến tiền, cũng không nghĩ thử xem có mạng kiếm tiền thì phải còn mạng để tiêu chứ? Còn chưa làm gì đã đánh đầu người thành đầu chó, đều đánh thành tàn phế thì có nhiều tiền cũng vô dụng…”
Chế nhạo đủ, cô nhặt lên điện thoại trên mặt đất, là điện thoại của lão đại, vừa rồi lúc đánh nhau đã văng ra.
Màn hình bể nát, hên là còn có thể dùng.
……
Thịnh Hàn Ngọc thấy là số của tên lưu manh, vội vàng kết nối, trong đó lại truyền đến giọng của Ảnh Tử: “Thịnh Hàn Ngọc, tôi là Thời Du Huyên, tôi đang ở…” Cô nhìn bốn phía, không nhìn ra.
“Không được cúp máy, tôi sẽ đến ngay đây.”
Người anh dẫn theo đã tìm đến gần đó, cú điện thoại này của Thời Du Huyên đến thật đúng là kịp thời!
Điện thoại không cúp máy thì có thể liên tục theo dõi được tín hiệu, Thịnh Hàn Ngọc nhanh chóng đuổi đến, trước mắt anh xuất hiện tình cảnh rất kì quái!
Ba tên lưu manh cao lớn vạm vỡ, cùng hung cực ác ngã trên đất, mô cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mang theo tiếng cười nhàn nhạt, đứng trước mặt bọn họ như vương giả.
Không sai, là Thời Du Huyên!
Cô gái này giả ngu!
Cặp mắt to như tinh linh kia sáng lấp lánh, hai tay để sau lưng giả vờ ngoan ngoãn.
Thịnh Hàn Ngọc giận tái mặt: “Tôi cần một lời giải thích hoàn hảo.”
Thời Du Huyên nói: “Mẹ anh đuổi tôi đi, chuyện này không thể trách tôi.”
Thịnh Hàn Ngọc thật muốn bắt cô đến đánh một trận, quá khinh người, tránh nặng tìm nhẹ, trốn tránh trách nhiệm.
Cô rõ ràng biết Thịnh Hàn Ngọc hỏi điều gì, tại sao cô vẫn luôn ở bên cạnh anh lại không nói sự thật cho anh, hơn nữa còn liên tục lừa gạt anh, còn lợi dụng thân phận của người khác, góp vốn làm ăn với nhanh thử thể không có việc gì xảy ra.
Nhưng nơi này cũng không phải là chỗ nói chuyện, cho dù Thịnh Hàn Ngọc muốn tính sổ sách thì cũng phải chờ trở về rồi nói.
Giản Nghi Ninh chạy đến từ phía sau, ôm chầm Thời Du Huyên vào lòng, ôm chặt một lúc mới buông ra, khẩn trương xem xét từ trên xuống dưới: “Ảnh Tử, cô không sao chứ? Có bị thương hay không?”
Dáng vẻ khẩn trương của anh ấy, trong mắt Thịnh Hàn Ngọc, đặc biệt không vừa mắt.
Nhưng Giản Nghi Ninh không biết, anh ấy cũng mặc kệ những thứ này.
Ảnh Tử cười ngọt ngào với anh ấy, lắc đầu nói: “Tôi không sao, anh yên tâm đi, tôi không bị thương một chút nào, tôi châm ngòi bọn họ đánh nhau, sau đó bọn họ đánh nhau thì tôi tránh đi, chờ bọn họ đánh không dậy nổi tôi mới ra ngoài gọi điện thoại.