Thời Du Huyên thừa cơ yêu cầu cởi dây trói trên người, trói quá chặt rất khó chịu, máu trong người dường như bị đông cứng lại không hoạt động được.
Người đàn ông kia thoải mái đáp ứng yêu cầu của cô, dù sao bên này rất hoang vu, coi như thả ra cũng không sợ cô chạy đi!
Cởi dây xong, cô hoạt động hai cánh tay đau nhức một chút, lại đứng lên đi vài bước, mặc dù còn chưa hoàn toàn tự do, nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Trong thời gian này, người đàn ông kia không ngừng gọi điện thoại cho gã ta, đều bị gã tắt máy.
Gã ta còn chưa nghĩ ra được cụ thể muốn bao nhiêu tiền, làm sao trả Thời Du Huyên lại.
Thời Du Huyên nghĩ kế giúp gã ta, học dáng vẻ trên TV, để Thịnh Hàn Ngọc đưa tiền đến nơi chỉ định sau đó gã ta đi lấy.
Sau khi lấy xong, nói nơi cô bị giam cho Thịnh Hàn Ngọc, sau đó gã ta mang tiền rời đi, thì chẳng phải là vẹn cả đôi đường à?
“Được, cứ làm theo lời cô nói.”
Thời Du Huyên cân nhắc mọi chuyện cho tên lưu manh rất chu toàn, còn thuận tiện giải quyết hết những vấn đề khó cho gã ta, bây giờ gã ta không còn lo lắng gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng cầm tiền rồi cao chạy xa bay!
Gã ta muốn mang Thời Du Huyên đi, đổi một chỗ không có ai để giao dịch với Thịnh Hàn Ngọc, lúc hai người đang chuẩn bị rời đi thì Cao Lão Tam trở về.
“Lão đại, sao anh lại mở dây trói cho cô ta? Chẳng lẽ…” Cao Lão Tam bắt đầu suy nghĩ kì quái.
“Đừng nói nhảm, đến lúc anh em chúng ta phát tài rồi.”
Lão đại nói đơn giản thân phận của Thời Du Huyên cho Cao Lão Tam, đồng thời lập tức chuẩn bị làm việc, Cao Lão Tam cũng rất vui mừng.
Làm buôn người với làm cướp thì đều nguy hiểm như nhau, nhưng được lợi lại là một trên trời một dưới đất, cuộc mua bán này rất có lời, không làm là đồ ngu.
Thậm chí Cao Lão Tam còn hùng hổ mắng Mặt Sẹo không tốt, có cơ hội phát tài mà không biết lợi dụng, còn bảo bọn họ bán người ta vào trong núi…
Cao Lão Tam trở về cũng không khiến kế hoạch này có biến, chuyện này khiến Thời Du Huyên âm thầm thở phào.
Thịnh Hàn Ngọc rốt cuộc gọi được điện thoại, lão đại đàm phán với Thịnh Hàn Ngọc đúng như Thời Du Huyên dạy, chỉ là hạn mức lại thêm mười triệu tệ, đòi Thịnh Hàn Ngọc ba mươi triệu tệ tiền chuộc.
Ban đầu gã ta còn lo lắng là đòi thêm thì người ta không chịu, nhưng Thịnh Hàn Ngọc đồng ý ngay, không chút do dự nào, nói xong gã ta lại hối hận vì đòi ít quá.
Lão đại yêu cầu Thịnh Hàn Ngọc bỏ tiền vào trong một cái thùng rác.
Thời Du Huyên nhắc nhở: “Bỏ không đủ, ba mươi triệu tiền mặt, tất cả đều là giấy một trăm tệ, ít cũng phải năm trăm kí.”
Cô dùng tay miêu tả diện tích: “Phải có một chồng lớn thế này, không có thùng rác nào lớn như thế, không bỏ vừa được.” Giọng cô xuyên qua micro rõ ràng truyền vào lỗ tai mấy người.
Không sai, là Ảnh Tử.
Giọng nói chính xác, cách nói chuyện cũng thế.
Trên đời này, đại khái là trừ cô ra cũng không còn người thứ hai “bày mưu tính kế” cho kẻ bắt cóc mình.
Ảnh Tử rất tinh quái, chuyện như thế cũng chỉ có cô làm được.
“Tút tút tút…”
Trong điện thoại lại truyền đến tiếng máy bận.
Tên lưu manh lại cúp máy, oán giận nói với Thời Du Huyên: “Sao cô không nói sớm?”
Gã ta chỉ biết rằng ba mươi triệu tệ cho dù chia đôi cũng đủ lăn lộn sống cả đời, chứ không nghĩ đến số tiền kia có một đống lớn bao nhiêu.
Thời Du Huyên vô tội nhún vai: “Anh cũng đâu có hỏi tôi.”
Bây giờ đòi tiền không thành vấn đề, tiền đưa đến đâu lại thành vấn đề.
Thời Du Huyên nghĩ kế cho hai người: “Chuyển khoản đi? Tiền mặt quá phiền phức, một đống lớn như thế không dễ cầm.”
Cao Lão Tam phản đối: “Không được đâu lão đại, không thể chuyển khoản, chuyển khoản chính là chứng cứ, cảnh sát có thể bắt chúng ta bất cứ lúc nào.”
“Đúng, không thể chuyển khoản, chuyện này không thể nghe cô ta.”
Hai người cảnh giác, nhất thời cũng chưa nghĩ ra phải đưa tiền đến chỗ nào, thế nào chuẩn bị mang theo cô rời khỏi nơi này, đến một nơi mà Mặt Sẹo tìm không được rồi tính sau.
Người là Mặt Sẹo bắt cóc, gã ta không muốn chia hoa hồng, chỉ có một điều kiện là: Bán cô gái này vào trong núi, để cô ta mãi mãi cũng không thể tìm về được là được.
Bọn họ đã đồng ý rồi, bây giờ chuẩn bị đổi ý thì không thể nào chạm mặt với Mặt Sẹo được. Vừa mới chuẩn bị đi, Mặt Sẹo liền xuất hiện! Gã ta khoảng chừng năm mươi tuổi, mặt mũi dữ tợn, hai mắt lộ ra hung quang. Áo sơ mi hoa mở rộng, dây xích vàng lấp lánh trên cổ thô không thua gì dây xích chó. “Các người muốn đi đâu? Mặt Sẹo đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người, khiến lão đại và Cao Lão Tam đều giật mình.
Cao Lão Tam sợ trước, há miệng rụt rè: “Anh, anh Sẹo, không đi đâu cả, ha ha ha, chúng tôi có đi đâu đâu…”
Lão đại coi như bình tĩnh, nói qua loa: “Cho người ta mang đi ra ngoài bán chứ đi đâu, người mua vừa liên hệ đến, chúng tôi đang chuẩn bị lên đường, anh Sẹo, chẳng phải anh cho người giao cho chúng tôi sao? Sao đột nhiên anh lại xuất hiện, không phải là muốn đổi ý đấy chứ?” Vừa nói chuyện gã ta vừa sờ sau eo.
Sau lưng gã ta có giắt dao găm, nói chuyện đàng hoàng thì sao cũng được, không đồng ý thì dùng dao găm nói chuyện.