Tên lưu manh vặn một bình nước khoáng để bên miệng cô, Thời Du Huyên uống nước trên tay gã ta, một hơi uống xong nửa bình, rốt cuộc đã lấy lại tinh thần.
Cô thở dài một hơi, nói với tên lưu manh: “Cảm ơn anh trai, anh thật là một người tốt! Anh trai người tốt, anh có thể kéo khẩu trang lên không? Tốt nhất mang thêm cái kính râm, sau đó nói chuyện cách xa tôi một chút, tôi có một cơ hội phát tài muốn nói cho anh trai người tốt, cũng không biết anh có hứng thú không?”
Trong lúc nói chuyện, Thời Du Huyên đều đang nhắm mắt.
Tên lưu manh có hơi ngơ người.
Gã ta đã lớn như thế, mà đây là lần đầu được người khác gọi là người tốt.
Mặc dù gã ta biết mình không phải, thế nhưng trong lòng vẫn rất thoải mái.
Đứa bé gái này miệng thật ngọt. Trong lòng gã ta nghĩ nếu bán vào trong núi thì đúng là đáng tiếc.
Thế nhưng vẫn nghe lời cô mà đeo khẩu trang và mũ lên, lúc này mới nói: “Cô có thể mở mắt.”
Chuyện lừa buôn người này gã ta cũng không phải moi1lam2 một hai lần, khóc sướt mướt là chuyện bình thường, tìm đường chết cũng thường thấy.
Không khóc không nháo tỉnh táo bảo gã ta trước hết phải bảo vệ mình, sau đó tán thưởng gã ta là người tốt, lại còn muốn cung cấp cho gã ta cơ hội phát tài… Thời Du Huyên như thế này, khiến tên lưu manh không chỉ buông lỏng cảnh giác với cô, mà còn rất có hảo cảm.
“Bây giờ cô có thể nói, nói thử xem cô dự tính cho tôi phát tài bằng cách nào?” Gã ta kéo một cái ghế ngồi ở cửa ra vào, cảm thấy cô bé này rất thú vị, dù sao nhàn rỗi thì cũng là nhàn rỗi, nghe thử cô nói thế nào coi như giải sầu.
Thời Du Huyên nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, các người buộc tôi đến đây nhất định là dùng tôi đổi tiền, chuyện rất bình thường, tôi không trách anh.”
Cô lấy ra tư thế như khi đàm phán với đối tác làm ăn, không kiêu ngạo không tự ti, không lộ ra chút sợ hãi nào: “Chỉ là anh trai tốt, anh muốn dùng tôi đổi tiền thế nào?”
Tên lưu manh nói: “Trên đường đi này cô cứ phối hợp một chút, đến nơi tôi tìm cho cô một nhà chồng tốt, nửa đời sau không lo ăn mặc.”
Người đàn ông trước mặt là tên buôn người, Thời Du Huyên yên lặng đánh giá ra thân phận của gã ta.
Cô hỏi: “Anh trai tốt, tôi có thể hỏi một chút tôi giá trị bao nhiêu tiền không?”
Thời Du Huyên đã ngồi dậy từ dưới đất, mắt to vụt sáng, lóe ra ánh sáng hiếu kì!
Gã lưu manh cũng không sợ cô biết, nói sảng khoái: “Ngoại hình cô xinh đẹp, da mịn thịt mềm tuổi lại trẻ, ít nhất có thể bán được con số này.” Gã ta duỗi ra ngón cái và ngón trỏ, ra hiệu số tám.
Ngoại hình xinh đẹp?
Thời Du Huyên biết rõ mặt nạ mình mang không hề xinh đẹp, vừa rồi cái tên Cao Lão Tam kia và cả tên lưu manh trước mặt đều nói cô xinh đẹp, chỉ có thể nói rằng mặt nạ của cô không có ở đây.
Nhưng xung quanh cũng không có, gã ta cũng không nói đến, có phải người ban đầu đánh ngất mình không phải gã ta?
Đầu óc cô chuyển nhanh chóng, vừa phân tích cũng không làm chậm trễ chuyện hòa giải với tên lưu manh.
“Chỉ tám mươi ngàn à?”
Thời Du Huyên khoa trương trợn tròn mắt: “Anh trai tốt, các anh có bao nhiêu người? Chỉ bán được tám mươi ngàn tệ, còn phải trả tiền phí đi đường, chuyến hàng này cũng kiếm không được bao nhiêu tiền mà còn có nguy hiểm lớn như thế… Chậc chậc, còn phải chia ra một phần… không có lợi!”
Cô ra vẻ đáng tiếc, nghiêm túc tính sổ sách cho người ta
Bị bán còn giúp người ta kiếm tiền, sau đó, còn cảm thấy bị lỗ.
Bị cô pha trộn như thế, tên lưu manh cũng cảm thấy mình quả thực vất cả, nguy hiểm cao lợi ích thấp, không có lời.
Cân nhắc một chút, gã ta chủ động hỏi: “Cô bé, cô vừa mới nói có cơ hội phát tài muốn nói cho tôi biết, là cái gì?” Vừa rồi gã ta cảm thấy buồn cười, chỉ là vì giải khuây, bây giờ lại thật sự sinh ra mấy phần nghiêm túc. Thời Du Huyên thấy chuyện này có đường thoát, trong lòng mừng thầm, nhưng vẫn còn chưa đủ lửa. Cô hỏi: “Anh trai tốt, anh mang tôi đến nơi này, hẳn phải biết tôi là ai chứ nhỉ?” “Không biết.” Tên lưu manh lắc đầu, gã ta thật sự không biết.
Người là do Cao Lão Tam đưa đến đây, chỉ yêu cầu gã ta bán đi cho xa, để cô mãi mãi cũng không thể tìm được đường về, không nói gì khác nữa.
Thời Du Huyên nói: Thịnh Hàn Ngọc anh biết không? Chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thịnh, anh gọi cho anh ta, nói rằng Thời Du Huyên đang trong tay anh, tôi đảm bảo anh đưa ra bất kì điều kiện gì anh ta cũng sẽ đáp ứng anh.”
“Cô là Thời Du Huyên?”