Cảnh cáo không được cho người bệnh chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lần này đã có một mạch máu rất nhỏ bị vỡ, bị xuất huyết não nhẹ.
Nếu như bị xuất huyết nhiều thì sợ là thần tiên cũng không cứu được.
Sáng sớm, trong phòng bệnh Thời Vũ Thành.
Bác sĩ đặc biệt sắp xếp cho Giang Nhã Đan và Thời Vũ Kha về nhà, Thời Du Huyên lại mặc đồ chăm sóc đặc biệt đi vào phòng bệnh, ngồi trước giường bệnh của bố.
Thật ra cô muốn hồi phục thân phận làm bố vui, nhưng có điều bác sĩ đã dặn dò lúc này không thể để người bệnh chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, quá buồn hoặc quá vui đều không có lợi cho bệnh tình, cho nên cô vẫn quyết định giả vờ làm người chăm sóc đặc biệt ở bên cạnh bố!
Giản Nghi Ninh bước vào đưa cho cô một túi thức ăn, bên trong có sữa bò nóng và hamburger: “Ăn một chút đi, đã mấy tiếng rồi cô chưa muốn một miếng nước nào, nếu vậy cô sẽ không chịu nổi đâu.”
“Tôi không đói bụng.”
Thời Du Huyên lắc đầu, cô thật sự không đói bụng.
Bố bị bệnh làm lòng cô nóng như lửa đốt, khi bố chưa tỉnh lại thì cô cũng không có lòng dạ mà ăn chút gì.
“Ăn nhiều hay ít gì cũng được, nhưng phải ăn một chút.”
Dưới sự kiên trì của Giản Nghi Ninh, Thời Du Huyên cố ép bản thân ăn xong, sau đó khi mặt trời mọc, cuối cùng Thời Vũ Thành đã tỉnh lại.
“Tiểu Ảnh?”
Thời Du Huyên kề sát lại nhỏ giọng nói: “Ông đã tỉnh rồi, muốn uống nước hay không?” Cô rót nửa ly nước ấm, sau đó dùng thìa đút từng chút cho ông ấy.
Thời Vũ Thành uống mấy ngụm sau đó lắc đầu, tỏ vẻ không uống, rồi bắt đầu chảy nước mắt.
“Sao ông lại khóc? Có phải đau đầu hay không? Tôi đi kêu bác sĩ đến.” Cô vừa muốn đi, Thời Vũ Thành đã ngăn cản: “Không cần gọi bác sĩ, tôi không có đau đầu, chỉ là nghĩ đến con gái của tôi…”
Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ảnh, ông ấy đều sẽ nhớ đến Thời Du Huyên.
Hai người quả thực quá giống, ngoại trừ diện mạo không giống nhau.
“Vậy ông coi tôi như là con gái ông, tôi gọi ông là bố.” Cô buột miệng thốt ra.
Thời Vũ Thành rất vui vẻ, lập tức nhận Tiểu Ảnh làm “con gái nuôi”, còn nói một lát nữa khi vợ và con gái lớn đến thì sẽ giới thiệu với họ.
Cô cũng không muốn gặp hai người phụ nữ kia, vì thế dùng đổi sang đề tài khác.
Thời Vũ Thành lại nằm viện lần nữa, kế hoạch Ảnh Tử muốn tránh mặt cũng bị ngâm nước nóng, Thịnh Hàn Ngọc là người biết chuyện cô thường xuyên ra vào bệnh viện, chỉ vờ không nói mà thôi.
Ảnh Tử chính là Thời Du Huyên, gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Thịnh Hàn Ngọc không tìm Ảnh Tử là bởi vì anh vẫn chưa nghĩ thông suốt, không biết phải đối mặt với quan hệ của hai người như thế nào!
Anh và Thời Du Huyên là vợ chồng, nếu Thời Du Huyên là người ngốc thì thật ra còn dễ làm, cung cấp nuôi dưỡng cho ăn ngon uống tốt là được, nhưng vấn đề bây giờ là cô… Không phải người ngốc, mà còn là tinh anh!
Ông nội định cho anh cuộc hôn nhân này, xem như chó ngáp nhầm ruồi.
Nếu như ông nội còn sống thì nhất định sẽ vui đến nhảy lên, ông nội muốn tìm cho anh một người vợ có thể giúp đỡ anh, nếu anh và Thời Du Huyên là vợ chồng thật sự, thì nhất định rất lợi cho sự phát triển của Đỉnh Thiên.
Nhưng còn tình yêu thì sao?
Hôn nhân hợp tác không có tình yêu là không đúng, huống chi dù anh đồng ý, thì Thời Du Huyên cũng không chắc sẽ đồng ý. Cô trốn tránh anh không lộ mặt trong thời gian dài như vậy rất có thể đã chứng minh cho một vấn đề, bây giờ tùy tiện vạch trần thì chỉ sợ bọn họ sẽ không thể làm được bạn hợp tác làm ăn nữa. Cho nên bề ngoài anh vẫn giả vờ như thường, cần làm gì thì làm đó, thậm chí thấy Giản Nghi Ninh cũng không hỏi anh Ảnh Tử đi đâu. … Chuyện Thời Vũ Thành nhận Ảnh Tử làm con gái nuôi vẫn bị Giang Nhã Đan và Thời Vũ Kha biết.
Thời Vũ Kha cũng ý thức được có vấn đề, nếu Ảnh Tử chỉ là một người chăm sóc đặc biệt, cô ta nhất định sẽ cho rằng Tiểu Ảnh đang nhắm vào tiền của nhà cô ta.
Nhưng Tiểu Ảnh là Ảnh Tử, Ảnh Tử có rất nhiều tiền, vốn dĩ sẽ không coi trọng dưa vẹo táo nứt nhà cô ta… Thời Vũ Kha cũng không ngốc, nhớ lại những lời bố đã nói với cô ta.
Cộng thêm phản ứng lần trước của Ảnh Tử, một suy nghĩ to gan đột nhiên xuất hiện trong lòng cô ta!