Ngay khi Thời Du Huyên cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, chuẩn bị khai rõ ra hết.
Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên đổi giọng: “Cô nói thật với tôi, rốt cuộc cô có quen Di Tâm hay không?”
Đề tài thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức Thời Du Huyên không có thời gian chuẩn bị, rồi theo phản xạ tự nhiên thốt lên: “Không quen biết.”
Thịnh Hàn Ngọc: “Chưa từng gặp?”
Tim Thời Du Huyên đập thình thịch: “Chưa gặp bao giờ.”
Một khi đã nói dối, thì phải dùng một trăm lời nói dối khác để lấp liếm.
Thịnh Hàn Ngọc xuất hiện đột ngột khiến cô trở tay không kịp, lúc này nếu rối loạn thì sẽ không giữ được bất kỳ bí mật nào nữa.
Giản Nghi Ninh không xen vào, quay đầu qua một bên, giả vờ chuyện này không liên quan gì đến mình.
Thịnh Hàn Ngọc hiểu rõ, hai người này có một bí mật chung, và cả hai cùng đề phòng một mình anh.
Trong lòng anh có hơi hụt hẫng, có một cảm giác không thoải mái khó hiểu.
Ánh Tử nói chưa từng gặp Giản Dị Tâm, tuy rằng anh rất thất vọng nhưng cũng là điều đã đoán trước, từ sau khi chung cư bốc cháy anh đã trở thành anh hùng trong khu nhà, vì thế mà nhân cơ hội đó nghe được không ít chuyện.
Ví dụ như ban quản lý nói căn hộ này sẽ ngẫu nhiên có phụ nữ đến, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy họ đi lúc nửa đêm, còn ban ngày thì đúng là có hai người, một người là Ánh Tử, một người là dì dọn vệ sinh.
Anh cũng đã từng đi tìm dì dọn vệ sinh đó, dì ấy nói mình đã dọn dẹp căn hộ rất nhiều năm, nhưng không phát hiện dấu vết có người ở.
Nếu như hai người đã từng ở, hơn nữa nếu như là Ánh Tử, hoặc là Giản Di Tâm thì ít nhiều đều sẽ để lại dấu vết, nhưng mà không có, một chút cũng không!
Bây giờ đã nói xong, đã đến lúc Thịnh Hàn Ngọc vạch trần đáp án!
“Nếu cô chưa thấy Giản Dị Tâm, vì sao lúc trước lại gạt tôi
Thời Du Huyên mạnh miệng: “Hỏi thừa, ánh mắt của anh khi ấy cứ như muốn ăn thịt người, nếu tôi nói không quen, anh không bóp chết tôi ngay lập tức sao? Tôi chỉ muốn bảo vệ mình nên không còn cách khác.”
Anh lại hỏi: “Cải va li màu đỏ trong nhà kho là chuyện gì?”
Thời Du Huyên lại càng nói năng hùng hồn lý lẽ hơn: “Đó là vali của tôi, đồ bên trong cũng là của tôi, anh cứ một hai khăng khăng đó là của Giản Dị Tâm, tôi thấy anh cũng sống không dễ, muốn cho anh một thứ đồ tưởng niệm nên không vạch trần, không cần cảm ơn tôi, đây là việc tôi nên làm.”
Thịnh Hàn Ngọc lại nói: “Mật mã của vali là ngày sinh nhật Di Tâm.”
Anh còn chưa nói xong thì đã bị Giản Nghi Ninh ngắt lời: “Xin lỗi, cái va ly là tôi mua giúp Ánh Tử, mật mã cũng là do tôi tiện tay đặt, tôi và chị gái là sinh đôi, hai tôi có cùng một ngày sinh nhật!”
Thịnh Hàn Ngọc nhìn khuôn mặt xinh đẹp có nét của cả nam lẫn nữ của anh ấy, trong lòng chỉ có hai chữ... Đặp cậu ta!
Anh ta vừa đi đến đã thấy, tủ quần áo mở toang, Ánh Tử đang cố sức nhét hết quần áo vào trong vali.
Thấy anh ấy đi vào, Ảnh Tử nói: “Anh ta đi rồi à? Tôi ra ngoài trốn, có việc gì thì chúng ta liên lạc bằng QQ.”
Giản Nghi Ninh đi qua đóng vali lại cải “cạch”: “Cô không thể đi, trốn được mùng một chứ không tránh được mười lăm, dù sao cô cũng không thể không quay về chứ?”
Ảnh Tử trả lời: “Đương nhiên tôi sẽ về, đương nhiên tôi phải về, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ thông phải đối mặt với anh ta như thế nào, chờ tôi suy nghĩ cẩn thận thì tôi sẽ về.”
Giản Nghi Ninh còn chưa tránh ra, cô đi đến đẩy tay anh ấy ra: “Tránh ra đi, lúc này anh không giúp tôi tôi chẳng ý kiến, nhưng dù sao anh cũng không thể kéo chân sau tôi lại, thả tay ra, tôi sợ lát nữa anh ta quay lại tôi sẽ không đi được.”
Giản Nghi Ninh trở tay nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: “Ánh Tử, cô làm bạn gái của tôi đi?”