Bà ta trong cái khó ló cái khôn, túm Thời Vũ Thành muốn đi lên lầu: “Mau mau mau, hai chúng ta trốn đi để cậu ta nghĩ chúng ta không ở nhà, chờ sau khi cậu ta đi rồi thì em nói với anh.”
“Không được.”
Thời Vũ Thành đẩy vợ ra, cao giọng nói với người bên ngoài: “Tới đây.”
Giang Nhã Đan không còn cách nào khác, tức đến mức dậm chân, tự mình đi lên lầu trốn.
Ông ấy Mời Thịnh Hàn Ngọc đi vào phòng khách, rồi bảo người giúp việc nấu nước pha trà cho khách, sau đó hỏi: “Bình thường cậu cũng không đến nhà tôi, lần này đến đây là có việc gì? Chỉ cần tôi có thể giúp thì sẽ không từ chối”
Thịnh Hàn Ngọc để vệ sĩ đặt lễ vật lên bàn trà, sau đó không nói ngay mà hỏi thăm sức khỏe của ông ấy: “Tôi nghe nói ông nằm viện, đã khỏe chưa?”
“Cậu đến thăm tôi sao?”
Trong mắt Thịnh Hàn Ngọc đây là chuyện rất bình thường, nhưng lại làm cho Thời Vũ Thành cảm động đến ứa cả nước mắt.
Ông ấy nắm lấy tay Thịnh Hàn Ngọc: “Lần này tôi nằm viện cũng đã suy nghĩ cẩn thận, chuyện Huyên Huyên mất tích cũng không thể trách, lúc ban đầu tôi hận, sau đó nhiều lần đến nhà và công ty cậu gây chuyện là do tôi sai... Cậy không trách tôi còn đến nhà thăm tôi, khiến tôi không biết nên nói thế nào.”
Tai Thời Vũ Thành mềm, rất dễ bị người lấy lòng.
Những lời Thời Du Huyên nói với ông ấy mấy ngày qua, đều được ông ấy ghi tạc trong lòng, cho nên khi ông ấy xin lỗi đều là thật lòng thật dạ.
“Ông không cần xin lỗi, đúng là do tôi sai”.
Thịnh Hàn Ngọc không quen giao lưu tình cảm với người khác, vì thế đi thẳng vào vấn đề: “Ông không cảm thấy người chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện rất giống một người sao?”
“Giống chứ, giống Huyền Huyên”
Thời Vũ Thành trả lời ngay, không có một chút che giấu.
Thịnh Hàn Ngọc lại hỏi ông ấy có từng nghi ngờ cô chính là Thời Du Huyên đã thất lạc, thay đổi một khuôn mặt khác đến bệnh viện giả làm nhân viên chăm sóc đặc biệt để chăm sóc ông ấy?
Thời Vũ Thành cười ha hả nói: “Nghi ngờ? Tôi có nằm mơ cũng nghĩ nếu nó là thật thì tốt thế nào, nhưng mà không phải, Tiểu Ảnh không thể nào là Huyền Huyên, đúng là hai người đó có điểm giống nhau, có điều nhất định không phải là một người.”
Ông ấy khẳng định chắc nịch như thế, Thịnh Hàn Ngọc cũng đã bắt đầu dao động với suy nghĩ nghi ngờ lúc trước.
Cuối cùng anh quyết định trước khi chưa có chứng cứ xác thực, thì sẽ không nói chuyện này cho Thời Vũ Thành, ngộ nhỡ làm ông ấy mừng hụt, đương nhiên cũng tránh rút dây động rừng.
Thời Vũ Kha mới vừa vào cửa, thì có một cái gạt tàn thuốc thủy tinh thật lớn bay ngay về phía cô ta, cô ta nghiêng đầu tránh ra, tiếng gạt tàn thuốc đập mạnh lên tường kêu tiếng “xoảng” rồi tạo thành một cái hố lõm!
“Thời Vũ Kha cô đi chết ở đâu vậy? Vì sao gọi điện thoại không nghe máy?” Bạch Tuyết trợn mắt nổi giận với con dâu: “Đừng tưởng rằng cô đã bước chân vào cửa nhà họ Thịnh thì là mợ chủ của
nhà họ Thịnh, chỉ cần tôi còn sống, nhà họ Thịnh sẽ không đến phiên cô quản..”
Thời Vũ Kha không nên một tiếng, chỉ tủi thân khóc thút tha thút thít.
Bách Tuyết còn muốn mắng nữa, nhưng vừa thấy con trai đi từ ngoài vào, vẻ mặt anh ta cũng rất khó nhìn: “Mẹ, mẹ đúng là quá đáng, mẹ nhanh xin lỗi Vũ Kha đi”
Vốn dĩ bà ta thấy con trai đi vào là đã có hơi chột dạ, nhưng khi nghe con trai bảo bà ta xin lỗi Thời Vũ Kha, thì đã lập tức giận sôi máu.