“Chà, tên gọi là gì thì ba cũng không biết rõ, có người gọi cô ấy là Tiểu Ảnh, mọi người gọi như vậy?”
Tiểu Ảnh?
Thời Vũ Kha lập tức liên tưởng đến Ảnh Tử, ánh mắt của cô gái kia rất giống Thời Du Huyên, nhưng cũng giống Ảnh Tử, cô còn tên là Tiểu Ảnh.
Cô ta đến quầy y tá tìm Tiểu Ảnh, y tá ở quầy nói không nhìn thấy.
Còn nói Tiểu Ảnh không do các cô ấy quản, cô được cấp trên điều xuống đây thực tập.
Khi nào tới, tới làm gì thì không do bệnh viện quản!
Một người chăm sóc đặc biệt mà trâu bò đến vậy sao?
Thời Vũ Kha cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản như vậy.
Ảnh Tử nhận được điện thoại của Thời Vũ Kha, hẹn cô ra gặp mặt.
Cô thẳng thừng từ chối: “Có chuyện gì thì cô cứ nói qua điện thoại đi, tôi không muốn gặp mặt cô.”
“Được.”
Thời Vũ Kha nói: “Nếu cô không muốn gặp mặt tôi, vậy cô giải thích cho tôi cô đến bệnh viện giả dạng làm người chăm sóc đặc biệt tiếp cận bố tôi là có mục đích gì?”
Không chờ Ảnh Tử trả lời, cô ta đã tiếp tục nói: “Đừng nóng vội phủ nhận, tôi đã điều tra máy theo dõi của bệnh viện, cô đừng nghĩ không nhận là xong”
Thời Du Huyên đã biết đến bệnh viện thăm bố, thì sớm muộn gì có ngày này.
Có điều, dường như Thời Vũ Kha chỉ là nhận ra cô là Ảnh Tử, cũng không nhận ra cô còn là Thời Du Huyên!
Nếu như vậy thì cô an tâm rồi, nhưng cô cũng biết nếu hôm nay không nói gì hợp ý Thời Vũ Kha thì rất khó lừa cho qua chuyện này.
“Được, không phải cô muốn gặp mặt nói chuyện sao? Nói ở đâu?”
Thời Vũ Kha hẹn gặp cô ở một quán cà phê yên tĩnh ở vùng ngoại thành, Ảnh Tử muốn đi nhưng Giản Nghi Ninh không yên tâm, cũng đi cùng với cô.
Cô từ chối: “Yên tâm đi, Thời Vũ Kha sẽ không làm gì được tối đầu, tôi hiểu rõ cô ta, nếu anh. đi cùng nói không chừng cô ta sẽ ghen ghét, đến lúc đó sẽ càng gây bất lợi cho tôi.”
Thời Du Huyên hiểu chị gái, từ nhỏ Thời Vũ Kha đã muốn làm công chúa, cô ta hy vọng đàn ông khắp thiên hạ đều thích cô ta, đều vây quanh một mình cô ta!
Nhất là mấy người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền.
Nếu như một người đàn ông như thế mà đối xử tốt với một người phụ nữ khác trước mặt cô ta, thì cô ta sẽ rất tức giận, tức đến phát điên.
Cuối cùng, cô vẫn đi một mình đến quán cà phê đã hẹn trước.
Khi Thời Du Huyên đến thì Thời Vũ Kha đã tới rồi, nhìn thấy cô thì vẫy tay ra hiệu: “Chào, Ánh Tử tôi ở đây!”
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, nhân viên phục vụ đưa thực đơn, Thời Du Huyên không thích cà phê vì thế gọi một ly nước chanh.
“Tìm tôi có chuyện gì? Bây giờ cô có thể nói rồi.”
Thời Vũ Kha nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô hồi lâu, lúc này mới nói: “Ba tôi nói có rất giống với người em gái đã mất tích của tôi, giống chỗ nào chứ? Tuy rằng em gái tôi là người ngốc, nhưng con bé trông xinh đẹp hơn cô nhiều.”
Thời Du Huyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, là cô đã đề cao người chị này rồi.
Từ trước đến nay Thời Vũ Kha chỉ luôn xem mặt, cái khác không nhìn thấy.
Thời Du Huyên bưng ly nước lên uống một ngụm, làm bộ phải đi: “Cô tìm tôi để nói đến việc này? Vậy cô đã nói xong chưa? Nói xong thì tôi đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian chơi với cô.”
“Ngồi xuống, gấp cái gì? Còn chuyện chính chưa nói mà.”
Cục “thịt mỡ ai cũng muốn ăn, Thời Du Huyên cũng động lòng.
Nhưng cô không hé răng, lạnh lùng nói với Thời Vũ Kha: “Xin lỗi”
Nếu cô lập tức tỏ vẻ vô cùng hứng thú với miếng đất kia, Thời Vũ Kha sẽ ra giá, lập tức đưa ra những điều kiện quá đáng.