Cô ồn ào nói “sợ muốn chết”, nhưng dáng vẻ thì giương nanh múa vuốt, nhìn thế nào cũng không thấy giống bị dọa.
Giản Nghi Ninh khó hiểu: “Anh ta đến bằng cách nào?”
Thời Du Huyên cũng không biết anh đi vào như thế nào, chỉ biết anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, đôi mắt bén như là dao găm, tựa như có thể lập tức cắm vào lòng cô!
Diễn tả cho người không rõ, thì người đó cũng không hiểu được.
“Cô đừng nói chuyện, tôi gọi điện thoại cho anh ta.”
Giản Nghi Ninh quyết định gọi điện thoại cho Thịnh Hàn Ngọc, điện thoại đã được kết nối, nhưng Thịnh Hàn Ngọc lại không nói anh đi vào bằng cách nào.
Bây giờ là lúc thương lượng biện pháp đó, che giấu thì thương lượng thế nào nữa?
Giản Nghi Ninh nói qua điện thoại: “Anh ở công ty đúng không? Chờ tôi, tôi lập tức đến tìm anh.”
“Cậu đừng tới.”
Anh đang điều tra tư liệu về Ánh Tử, nếu chuyện này mà để Giản Nghi Ninh biết anh ấy còn không nổ tung sao?
“Tôi không đến cũng được, nhưng anh phải nói cho tôi biết anh đi vào bằng đường nào? Anh làm cho Ảnh Tử sợ hãi đó có biết không? Cô ấy vốn có cách trốn ra, bây giờ thì hay rồi, hai người cấu kết, đã rút dây đồng rừng, chúng ta rơi vào bị động.”
Anh ấy càng nói càng hăng, Giản Nghi Ninh mà đã nói, nếu như không đạt được mục đích chỉ sợ nói đến hừng đông cũng chưa xong.
Trời đã sáng.
Thịnh Hàn Ngọc đứng dậy khỏi ghế hoạt động cơ thể cứng đờ, trong ánh mắt là tơ máu đỏ rực, cả một đêm anh không hề chợp mắt!
Đêm qua anh không nghe Giản Nghi Ninh lải nhải, kể lại từng bước hành động của mình.
Sau khi nói xong, anh lập tức vứt di động lên trên bàn, rồi nghe tiếng cười của anh ấy mất ít nhất năm phút, lúc này mới bắt đầu thương lượng làm sao để đối phó với nguy cơ lần này
Thương lượng xong, Thịnh Hàn Ngọc bắt đầu tiếp tục điều tra về Ánh Tử.
Cuối cùng điều tra đến tận hừng đồng mới đưa ra một kết luận... Ánh Tử và Thời Du Huyên không phải cùng một người, là do anh nghĩ nhiều.
Anh đã cẩn thận kiểm tra tư liệu của Ảnh Tử, nội dung quá chân thật.
Thịnh Hàn Ngọc căn bản không thể đoán ra được lúc trước vì để làm cho thân phận Ảnh Tử “chân thật” Giản Nghi Ninh đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền.
Căn bản là quá trình trưởng thành của Ánh Tử và quá trình trưởng thành của Thời Du Huyên không có chỗ nào trùng hợp, anh cảm thấy có lẽ là lần đây do áp lực quá lớn, nên suy nghĩ có hơi loạn, khiến cho phán đoán sai lầm.
Còn chưa tới thời gian đi làm, tập đoàn Thiên Mã đã nghênh đón một vị khách không mời mà đến - Người đeo mắt kính gọng vàng dẫn người đến công ty tìm Ảnh Tử, dáng vẻ hùng hổ không hề có ý tốt.
Giản Nghi Ninh đã ở công ty chờ anh ta từ sáng sớm.
Người đeo mắt kính gọng vàng đi vào văn phòng Giản Nghi Ninh, còn chưa nói một lời thì đã nổi giận đập bàn: “Quá kỳ lạ, rốt cuộc các người có ý gì?”
“Quản lý Lưu đừng nóng giận, mời ngồi, đã xảy ra chuyện gì làm cho anh nổi giận đến vậy?” Giản Nghi Ninh cười ha hả tỏ vẻ vô tội, vội vàng bảo thư ký rót trà tốt nhất cho khách quý” đến từ sở giao dịch chứng khoán.
Người đeo mắt kính gọng vàng thấy thái độ của Giản Nghi Ninh rất tốt, cơn tức cũng tan đi.
Anh ta ngồi xuống nói Với Giản Nghi Ninh: “Cô Ảnh Tử kia của các người quá kỳ lạ, chống cự không chấp nhận thẩm tra còn lén chạy trốn, cô ta đâu? Nhanh bảo cô ta ra đây cùng chúng tôi về để điều tra.”
Giản Nghi Ninh mơ màng nói: “Không đúng, ngày hôm qua chủ tịch của chúng tôi đã bị các anh đưa đi, đến bây giờ còn chưa về, hơn nữa điện thoại của cô ấy cũng không gọi được.”
Người đeo mắt kính gọng vàng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Điện thoại đã bị chúng tôi tịch thu, tối qua cô ta đã chạy trốn.”
“Một quản lý của sở giao dịch chứng khoán như anh có quyền gì tự giam con tin?”
Người đeo mắt kính gọng vàng không phục, còn muốn cãi lại: “Anh nói cái gì mà khó nghe như vậy, thế nào là giam giữ? Tôi gọi là chấp pháp, là điều tra..”
Giản Nghi Ninh bắt lấy lỗ hổng trong lời nói anh ta, người đeo mắt kính gọng vàng biết mình đã nói sai rồi.