Những Thời Vũ Kha đã lên ý tưởng cho anh ta, bảo anh ta dùng danh nghĩa của hội trưởng hội doanh nghiệp, kêu gọi mọi người kết hợp chống lại Đỉnh Thiên và Thiên Mã, anh ta mới nhớ ra mình là hội trưởng, hội doanh nghiệp rất hữu dụng.
Thịnh Dự Khải tự đệ trình “Chứng cứ” lên hội doanh nghiệp, sau đó anh ta lại dùng danh nghĩa hội trưởng tiếp nhận cái “Chứng cử này.
Hôm nay triệu tập mọi người đến đây, đương nhiên là muốn cấu kết chống lại Đỉnh Thiên và Thiên Mã.
“Khụ khụ..”
Thịnh Dự Khải hằng giọng, bắt đầu nói.
Đầu tiên anh ta thao thao bất tuyệt nói một đống lời đường hoàng, nói gì mà Đinh Thịnh và anh ta nội đầu, làm cho mọi người bối rối, tất cả đều là do Thịnh Hàn Ngọc sai.
Thịnh Hàn Ngọc vẫn luôn ghen ghét anh ta, không màng thân tình mà muốn hủy diệt nhà họ Thịnh, càng là không tiếc kéo tất cả thương nhân Giang Châu làm kẻ chết thay...
Đầu óc Thịnh Dự Khải dùng làm ăn thì không tốt lắm, nhưng dùng để nghĩ âm mưu quỷ kế thì lại rất tài.
Nhất là châm ngòi ly gián, nói không thành có là tuyệt chiêu của anh ta, không cần chuẩn bị bản thảo, chỉ há miệng là đã tuôn xối xả.
Chuyện tin tức mấy hôm trước Thịnh Hàn Ngọc thả ra nói rằng Đỉnh Thịnh không thể tiếp tục hợp tác với Thịnh Thị lại bị đào ra lần nữa, vốn dĩ mọi người rất bất mãn với điều kiện này.
Vì thế những người vốn bất mãn lại sôi nổi phụ họa Thịnh Dự Khải, ai cũng cảm thấy Thịnh Hàn Ngọc quá ngang ngược.
Có tiền thì mọi người cùng kiểm, dựa vào đâu mà một mình anh không muốn hợp tác với nhà họ Thịnh?
Tiền thì ai mà chẳng muốn kiểm
“Đúng vậy, hội trường Thịnh nói rất đúng, Thịnh Hàn Ngọc làm như vậy rất quả đáng, chúng tôi kiên quyết phản đối.”
Có một người tán thành, những người còn lại cũng bắt đầu đuổi theo, rất nhanh đã khơi gợi được cảm xúc của mọi người!
Thịnh Dự Khải thấy cảm xúc mọi người đều đã bị anh ta châm lửa, nhân cơ hội nói: “Nếu mọi người đều đã nhất trí, vậy ký tên lên bản kiến nghị này”
Anh ta để thư ký phát “Bản kiến nghị” này xuống, mỗi người một phần.
“Đây là cái gì vậy?”
Có người vừa thấy thì có hơi chần chờ.
“Không được, tôi sẽ không ký” Rất nhanh đã có người phản đối
“Đúng vậy, không thể ký”
“Ta cũng không ký”
“Ta cũng không thể ký..”
Vừa rồi đều mọi người đồng lòng, ai ai cũng đều rất tích cực bao nhiêu thì bây giờ thẳng thắng bấy nhiêu.
Thịnh Dự Khải vốn đang nghĩ kế hoạch của mình đã thành công, nhưng không ngờ rằng đã phí công vui mừng.
Nhưng anh ta không từ bỏ ý định, trợn mắt lên: “Đúng là có đầu tường, thứ hai mắt, không phải vừa rồi mấy người cảm thấy Thịnh Hàn Ngọc làm việc quá ngang ngược sao? Tại sao vừa đảo mắt lại về cùng phe với anh ta?”
Lời anh ta nói ra rất khó nghe,
Cho dù khi ông cụ còn sống thì cũng chưa từng dám nói với họ như thế.
Lập tức đã có người không vui: “Nhóc con, làm người đừng quá kiêu ngạo, đừng tưởng rằng mọi người cho cậu làm hội trưởng, là cậu có thể dắt mũi mọi người, muốn làm gì thì làm đó.”
Hai nhân viên công tác ngồi ở sau bàn, vẻ mặt nghiêm túc.
Người đàn ông trẻ tuổi đeo gọng kính mạ vàng liếc mắt Ảnh Tử một cái, sau đó đẩy một phần văn kiện ra: “Ký tên.”
Ảnh Tử cầm đến nhìn, vừa nhìn đã tức đến bật cười!