Giang Nhã Đan đang ở văn phòng bác sĩ để nghe bác sĩ nói về phương pháp điều trị, vốn để Thời Vũ Kha ở lại phòng bệnh chăm sóc bố, nhưng mà cô ta lại về nhà lấy sổ hộ khẩu đi.
Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, Thời Vũ Kha muốn nhân lúc bố không ở nhà mà nhanh chân đến Cục Dân Chính làm giấy đăng ký kết hôn với Thịnh Dự Khải, nếu không chờ bố tỉnh lại sẽ không được.
Giản Nghi Ninh nhìn Ảnh Tử nói: “Cô vào thăm đi, không sao đâu, cô mặc đồ như thế này cũng không có ai nhận ra đâu.”
Anh ta tìm cho Ảnh Tử một cái áo blouse trắng của y tá, Thời Vũ Kha không ở đây, Giang Nhã Đan sẽ không nhận ra cô đến.
"Tôi sợ bố sẽ nhận ra tôi” Ảnh Tử vừa nói đã muốn khóc.
Lần trước ở trong tang lễ của ông cụ Thịnh, cô đã suýt nữa không nhịn được, lần này cô càng sợ mình sẽ bật khóc.
“Được, vậy cô đứng ở đây nhìn đi, nhìn một lúc rồi chúng ta đi.” Giản Nghi Ninh rất dễ nói chuyện, như thế nào cũng được, chỉ cần Ảnh Tử vui vẻ là tốt, anh ta thấy không sao cả.
Ánh Tử suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đi vào thăm bố.
Cô đứng trước giường bệnh bố, nước mắt vẫn không kìm được mà tuôn rơi, bố già đi rất nhiều.
Tuy rằng lần này bố nằm viện là bị Thời Vũ Kha chọc tức, nhưng phần lớn là nhọc lòng lo cho
cô mấy ngày qua.
Mỗi lần Thời Du Huyên thấy bố đều có cảm gián áy náy tra tấn, có xúc động muốn nói với ông ấy là con gái bất hiếu, con gái làm bố nhọc lòng.
Chỉ là sau khi cô nói xong thì sẽ càng rắc rối hơn, phải trả lời mấy ngày cô đã đi đâu?
Cô ở bên cạnh ai?
Tại sao lại không ngốc?
Nếu cô nói Thịnh Hàn Ngọc cũng bị cô lừa không hay biết gì, nhất định bố sẽ không tin, ông ấy sẽ đi gây chuyện.
Còn có Thời Vũ Kha và Giang Nhã Đan, chỉ cần có để lộ thân phận Ánh Tử ra, sau này hai người sẽ theo đuổi cô giống như đỉa lớn, ném cũng không ném được!
Còn bên chỗ Thịnh Hàn Ngọc phải giải thích thế nào... Rất nhiều chuyện phiền phức cô vẫn chưa biết phải giải quyết thế nào, vì thế vẫn không thể nói ra.
Thời Du Huyên lấy một tấm chi phiếu trong túi ra, mới vừa định lặng lẽ nhét xuống dưới gối ông ấy, Thời Vũ Thành đã tỉnh lại!
Khoảng cách hai người rất gần, ông ấy vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một đôi mắt giống hệt với con gái thứ hai, kích động nắm lấy cánh tay cô:
“Huyền Huyên, Huyện Huyên con đã về rồi sao? Con đã về rồi, con có biết bố nhớ con lắm không, tìm con khổ quá, hu hu hu...”
Nước mắt Thời Vũ Thành giàn giụa, nắm chặt tay cô không buông.
Giản Nghi Ninh ở cửa vừa nhìn thấy đã vội vàng đi vào cứu, anh ta mạnh mẽ kéo hai người ra, đẩy Ảnh Tử ra sau người bảo vệ: “Ông hiểu lầm rồi tổng giám đốc Thời, cô ấy là y tá của bệnh viện, không phải con gái ông, ông đừng như vậy chứ, con gái nhà người ta mới đi làm ngày đầu, ông đừng làm cô ấy sợ”
Hơn nữa trông cô gái này cũng rất quen mặt, hình như là đã từng gặp ở đâu rồi.
“Cháu gái, có phải tôi đã từng gặp cháu ở đâu rồi không?”
Thời Vũ Thành nghiêm túc ngẫm nghĩ, ông ấy cảm thấy nhất định đã từng gặp, nhưng cụ thể đâu thì lại không nhớ được.
Giản Nghi Ninh thấy thế vội vàng hoà giải: “Tổng giám đốc Thời quá nhớ con gái, nên mới nhận sai người, những cô gái ở tuổi này đều không quá khác nhau, cảm thấy quen mắt cũng bình thường”
Ảnh Tử cũng vội vàng kéo khẩu trang lên, vừa rồi quá may, suýt nữa là đã lộ.
Lòng dạ Thời Vũ Thành đơn giản, không nghĩ quá nhiều.